Thu về, người có ở đó chờ tôi

Leave a Comment
Thu rồi, những bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay, những hơi ấm vẫn được thì thầm qua từng lớp áo mỏng. Ở đó, có còn bờ vai đang rộng mở chờ tôi trở về từ những bộn bề ngoài kia?
Tình yêu, đôi khi là thứ khiến ta phải chênh vênh giữa cuộc đời dài và rộng. Lạc phương giữa những cung đường đi về bao ngày dài bất tận cho một con người lầm lũi kiếm tìm yêu thương và bến đỗ, đâu phải mối tình nào cũng được trọn vẹn những mong muốn về ngày dài không xa cả hai cùng đi dưới con đường mang tên hạnh phúc.
Tuy vậy, con người ta vẫn chọn yêu thương và cảm xúc để dẫn đường mỗi khi trái tim non trẻ bị loạn nhịp. Để rồi mỗi lần đau đáu với từng nỗi lo về tương lai, về tình cảm có được mặn nồng như thuở đầu tiên, về nỗi cô đơn hiu quạnh, hay những khát khao chới với cho những dự định mang bao nỗi niềm...
Ảnh minh họa
Có những kí ức mặc dù đã khiến trái tim ta hao gầy, đã làm ta bâng khuâng trong ngổn ngang cảm xúc. Vậy mà khi chạm ngõ kí ức ta lại vẫn rạo rực và xốn xang quên đi cả khoảng thời gian đằng đẵng chỉ mình ta với nỗi cô đơn vây kín...
Bộn bề cảm xúc, xô bồ giữa cuộc đời, đôi khi ta mệt mỏi với thứ mà ta không thể với tay đến. Con người ta đã có một thời, sống, cố gắng làm việc và đi tìm chân lí của tình yêu đích thực. Mải miết đi, hối hả chạy, và đến một lúc nào đó ta chỉ muốn dừng lại dưới một mái hiên có nắng, có gió nhè nhẹ đủ để xoa dịu một tâm hồn cằn cỗi đang muốn bốc hơi tìm đến chốn bình yên không toan tính.
Nhớ về ai đó với nỗi sâu lắng và da diết. Chỉ là một phút giây yếu lòng thôi khi mà nhớ về cái ngày xưa ấy cùng bao yêu thương và mê đắm đã trôi vào dĩ vãng, để lại khoảng không của nỗi nhớ thương cùng sự nuối tiếc, nhưng cũng đầy ắp niềm tin và hi vọng. Cuộc sống là vậy, cái gì không được lâu dài sẽ bị bài trừ và bị thế chỗ cho những thứ có tương lai cùng lâu dài hơn.
Và, cái se lạnh hiu hiu của mùa một mùa thu nữa đang đến. Mùa vẫn khe hát, ta vẫn khe khẽ say, đôi khi vẫn chìm trong mộng mị của những cơn say nắng cuối mùa. Nhẹ nhàng gói ghém những cái gì thuộc về ngày xưa cũ, chạnh lòng nhìn về bao nỗi niềm đã qua và nhìn nó như kỉ niệm của một thời yêu dấu, lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình hơn.
Thu rồi, những bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay, những hơi ấm vẫn được thì thầm qua từng lớp áo mỏng. Ở đó, có còn bờ vai đang rộng mở chờ tôi trở về từ những bộn bề ngoài kia?
Janny Lee
Nguồn từ tapchi.guu.vn
LIKE and Share this article: :
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 comments:

Post a Comment

Powered by Blogger.