Meet The Author

Tôi chỉ là một con người bình thường có sở thích sưu tầm những bài viết, những câu chuyện về tình yêu và cuộc sống để chia sẻ với mọi người.

author
Showing posts with label Cảm xúc. Show all posts
Showing posts with label Cảm xúc. Show all posts

Khi bạn cảm thấy không hạnh phúc

Leave a Comment
Đêm đen tuy dài nhưng phải nhường chỗ cho bình minh, chỉ có 24h một ngày mà đã có biết bao thay đổi xung quanh ta. Cuộc đời bạn còn dài, sao lại để nó là những chuỗi ngày ưu tối, dằn vặt nối tiếp?

Bạn nghĩ mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không? Câu trả lời không phải là “có” hay “không” mà là: “Tôi đã thực sự khao khát được hạnh phúc chưa? Tôi đã làm gì để tạo dựng hạnh phúc cho mình?”.
Khi bạn cảm thấy không hạnh phúc, bạn có quyền mơ về ngày tươi đẹp nhưng sẽ tốt hơn nếu bạn biết đứng lên và tạo dựng hạnh phúc cho mình. Là tạo dựng chứ không phải “đi tìm”.Vấn đề nào rồi cũng sẽ có cách giải quyết, điều quan trọng là bạn có cố gắng hết mình để tìm ra giải pháp tối ưu hay không?
Để có được đôi cánh tuyệt đẹp, con sâu cũng phải trải qua giai đoạn mang lớp vỏ bọc xấu xí của nó, bị mọi người sợ hãi và hắt hủi. Bạn phải cho mình cái quyền được hạnh phúc vì bạn chỉ sống trên đời một lần để tận hưởng hương vị của cuộc sống.
Với một trái tim và tâm hồn lành lặn thì không việc gì bạn phải vì một ai đó hay cho phép bất cứ ai có cái quyền hành hạ chúng. Bạn có thể bị tổn thương nhưng hãy để những nỗi đau kia giúp bạn mạnh mẽ và vững bước hơn trên con đường đời.
Bạn có thể cảm thấy bế tắc không tìm ra lối thoát ở hiện tại nhưng hãy để điều đó thôi thúc bạn xây dựng hạnh phúc. Đêm đen tuy dài nhưng phải nhường chỗ cho bình minh, chỉ có 24h một ngày mà đã có biết bao thay đổi xung quanh ta. Cuộc đời bạn còn dài, sao lại để nó là những chuỗi ngày ưu tối, dằn vặt nối tiếp?
Bạn có thật sự muốn được yêu thương, tận hưởng sự tươi đẹp của cuộc đời này không? Hãy nhìn chú kiến nhỏ đã chiến đấu như thế nào để bảo vệ tổ của nó kìa, nó có thể bỏ chạy, nhưng nó chọn bảo vệ tổ, tổ là mái nhà của nó, có anh em nó, những cá thể cũng sẵn sàng chết để bảo vệ nó… Nó cảm thấy hạnh phúc khi sống cùng đồng loại hơn là lẻ loi ngoài kia.
Vậy người đàn ông của bạn có bảo vệ bạn trước những nỗi đau và nguy hiểm không hay anh ta là nguyên nhân chính của những sự tổn thương đau đớn nhất trong tâm hồn bạn?
Chỉ có bạn mới hiểu những cảm xúc mà bạn đã trải qua, những gì mà bạn cảm nhận, dù có ai đó hiểu bạn sâu sắc như thế nào đi nữa thì chính bạn vẫn là người hiểu mình nhất.
Có nhiều người luyến tiếc những thăng hoa lúc mới yêu và những tháng năm thanh xuân đã trao nhầm chỗ nên vẫn tiếp tục đào lỗ chôn mình vào vũng bùn hôi tanh đó, càng ngày càng lún, bất lực và tuyệt vọng…
Bạn không lẻ loi đâu, ngoài kia còn nhiều người giống bạn lắm, nhưng đừng tự an ủi mình như vậy, đó không phải là an ủi, đó là xúi dại chính mình. Ngoài kia cũng còn một số đông người đang rất viên mãn với cuộc sống của mình, không phải vì họ may mắn đâu, xin đừng nghĩ may mắn là không khí mà ai cũng hít thở được.
Đào được vàng là may mắn, nhưng bạn phải đào mới có thể “may mắn” được vàng. Chỉ hiếm hoi người trên thế giới bỗng dưng giàu có từ số tiền trên trời rơi xuống. Đơn cử như một đại gia trước khi qua đời đã mở danh bạ điện thoại và tìm những cái tên ngẫu nhiên để chia tài sản, mấy tỉ người và chưa đến chục người nằm trong danh sách, bạn nghĩ số ấy nhiều không?
Bạn có khát khao hạnh phúc không vậy? Hạnh phúc là do bạn tạo dựng chứ không phải do may mắn. Bạn có quyền từ chối lời cảm ơn của một người mang ơn bạn vì cảm thấy việc tốt mình làm chỉ nhỏ bé thôi thì bạn cũng có quyền từ chối một người đàn ông tồi đã làm tổn thương bạn nhiều lần (không có lý do gì biện minh cho việc hành hạ tinh thần người phụ nữ mình yêu cả).
Đây là bước đầu tiên trong việc tạo dựng hạnh phúc – tránh xa “cỗ máy tạo nỗi đau” như cách bạn vội nép vào lề hoặc giữ khoảng cách với chiếc xe lớn đang lao đi trên đường cùng chiều với bạn vậy.
Đây không những là bản năng mà còn là cả quá trình học tập, bạn phải học cách tránh xa đau khổ và từ chối một người đàn ông tồi khi “mọi cố gắng vun đắp” của bạn đã trở thành vô nghĩa, anh ta không ra đi thì bạn hãy làm điều đó.
Đứa trẻ mới sinh ra đã có bản năng từ chối những thứ nó không thích ăn bằng cách ngậm miệng, quay mặt đi hoặc cứng rắn hơn bằng hành động đưa tay ra cản cái mà nó không thích, nó rất biết yêu sự thoải mái và vui vẻ của bản thân.
Bạn đừng bảo bạn không còn là một đứa trẻ hoặc người lớn thì mọi cái không phải chỉ do mình quyết định mà còn nhiều thứ liên quan lắm hoặc đơn giản bảo tôi: “Nói thì hay lắm” – Vâng, nói thường dễ hơn làm. Nhưng hãy nhìn cách mà người hạnh phúc họ đang làm ngoài kia xem.
Họ khác bạn ở chỗ kim chỉ nam của họ không chỉ về phía người đàn ông mà là chỉ về phía hạnh phúc. Chính vì chỉ về phía chân trời hạnh phúc nên họ từ chối những thứ làm tổn thương họ, dù kiên quyết hay từ từ nhưng tất cả đều dứt khoát và không dây dưa.

khi ban cam thay khong hanh phuc
Đừng bao giờ cho rằng “hạnh phúc là một canh bạc” vì bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn sự bình yên cho tâm hồn mình.
Bạn có muốn xây dựng hạnh phúc không? Nếu có hãy điều chỉnh kim chỉ nam của cuộc đời! Nếu đó thật sự là người đàn ông của đời bạn, hắn sẽ không làm tổn thương bạn lâu đến thế. Tôi không phải đàn ông, không hiểu hết những suy nghĩ và hành động của họ nhưng tôi biết sự khác biệt giữa người đàn ông tốt và một kẻ tồi.
Tình yêu là hạnh phúc, bạn phải xây dựng hạnh phúc trên nền tảng “mối quan hệ hai chiều tốt đẹp”. Bạn không thể xây nhà trên đầm lầy, nó sẽ chìm, bạn không biết sẽ cần bao nhiêu xà bần để làm chắc nền móng ấy, mất bao lâu để làm được điều đó và đến lúc làm được rồi thì bạn còn bao nhiêu thời gian và sức lực để xây nhà nữa?
Mà nếu với sự kiên trì và sự mù quáng vô bờ bến, bạn xây xong ngôi nhà ấy đi thì bạn nghĩ anh ta sẽ cảm kích đức hy sinh của bạn mà yêu thương bạn hay chê “sự xuống cấp” của bạn và rước một cô gái trẻ đẹp và thông minh hơn về ở chung? Tôi bảo “thông minh hơn” vì rõ ràng cô ta không tốn chút sức lực nào mà vẫn hưởng trọn vẹn thành quả của người khác dày công tạo nên.
Bạn có thấy mệt mỏi không? Đây là một trong những nguyên nhân khiến người phụ nữ cam chịu sống với một gã tồi. Họ cảm thấy kiệt sức khi làm quá nhiều thứ nhưng vẫn không thể cải tạo được người mà họ cho là định mệnh của đời mình và họ chấp nhận sống chung với bão và không biết khi nào sẽ chết trong cơn bão ấy. Còn hạnh phúc như tia nắng mong manh le lói ngoài xa mà họ không bao giờ với tới được.
Bạn có dám tìm mọi cách để vượt qua cơn giông tố ấy không? Nếu không thì bạn biết kết quả tất yếu của bạn rồi đấy. Tệ nhất là chúng ta không dám nhìn nhận mình, chối bỏ bản thân và ước mình có thể chết đi hoặc được là người phụ nữ hạnh phúc ngoài kia… Thật bi thảm khi sống mà chỉ ước mình là một người khác.
Hãy xây dựng hạnh phúc từ những thứ giản đơn xung quanh bạn:
– Ra ngoài nhâm nhi loại nước uống mà bạn yêu thích cùng bạn bè hoặc một mình và tuyệt nhiên chỉ nói về chuyện vui, dự định tương lai, ước mơ và điều bạn đang khao khát. Đây là thế giới của bạn, là không gian của riêng bạn mà thôi.
– Đọc một cuốn sách hay ở đâu đó không phải nhà bạn và tuyệt nhiên không phải là trên giường (thư viện, khuôn viên trường đại học nào đó…).
– Rủ một người khác giới mà bạn thấy cũng tốt tính đi cà phê giờ nghỉ trưa. Trò chuyện thoải mái về những chủ đề… ngoài vũ trụ thay vì về các mối quan hệ chẳng hay ho nào đó.
– Nấu món ăn mình thích thay vì kẻ tồi thích.
– Cuối tuần đi shopping, vui chơi với bạn bè thay vì chuẩn bị điều hay ho cho gã tồi ấy.
– Chăm sóc bản thân thật tốt: Làm móng, spa, dưỡng da, dùng loại nước hoa mới, mặc một chiếc đầm quyến rũ… và nở những nụ cười rạng rỡ trên môi với những người xung quanh, đặc biệt là những người quan tâm và đối xử tốt với bạn.
– Hãy nhớ lại những sở thích, đam mê của bạn và thưởng thức nó say mê. Còn nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống này lắm.
– Bữa ăn gia đình với ba mẹ, anh chị của bạn, tại sao không? Cùng mẹ xuống bếp và trở về thuở xưa tươi đẹp. Bạn vẫn còn một mái ấm ơi là ấm bên đời mà, phải không?
– Đã bao lâu rồi bạn chưa đi du lịch vậy? Có muốn xách ba lô lên và đi vài ngày không?
Có một điều thú vị. Những bài hát với ca từ đẹp về tình yêu, “em là tất cả của anh”, “em là lý do anh tồn tại trên đời này”, “em muốn gì anh sẽ làm tất cả vì em”… rất hay và thường để… nghe thôi.
Những cặp đôi thật sự hạnh phúc là họ cùng nhau làm những điều khiến cả hai vui vẻ, cùng chung tay xây dựng mái ấm, bảo vệ lẫn nhau, tôn trọng, yêu thương nhau… Tất cả đều là “cùng nhau” và đôi khi cho nhau không gian riêng để làm những việc người bạn đời mình thích chứ không phải là một người chỉ biết nhận và một người chỉ biết cho đi.
Và đừng bao giờ cho rằng “hạnh phúc là một canh bạc” vì bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn sự bình yên cho tâm hồn mình.

Huỳnh Bội Ngọc
(Theo Ione.vnexpress.net )
Read More

Dừng lại không phải hết yêu, mà là yêu thương chưa đủ để đến với nhau...

Leave a Comment

Có người nói cái gì của mình thì sẽ là của mình. Không của mình thì giữ càng chặt càng dễ mất. Vì anh chưa từng là của em nên em buông tay để chúng ta xa nhau. Em sẽ lại bước đi một mình không có anh là chỗ dựa những lúc em thấy mệt mỏi như 20 năm nay em đã làm

Khi yêu người ta thay đổi để hòa hợp với người mình yêu chứ không phải đánh mất bản thân. Và từ ngày quen anh, em như một con người khác.
Em một con bé cuồng công an, bộ đội, coi đó là lý tưởng sống trong suốt hàng chục năm. Em yêu màu xanh áo lính bằng cả trái tim, cả tuổi thơ. Ước muốn duy nhất thuở đi học của em là trở thành không phải một nữ quân nhân thì cũng là một nữ chiến sĩ cảnh sát. Nhưng mà em đã không làm được và bước vào một ngôi trường xa lạ không chút đam mê. Sống trong môi trường này đã 3 năm, cứ nghĩ rồi sẽ tìm được chút yêu thương với nó nhưng em đã không làm được. Em cứ nghĩ người yêu em sau này nhất định phải là một chàng trai áo xanh vì em không thể yêu thương cái gì khác ngoài màu xanh đó. Cho đến ngày em gặp anh. Anh làm em thay đổi. Trái tim em không còn hoàn toàn hướng về màu xanh đó nữa, nó đang chia làm 2: một cho màu xanh ấy và một cho anh. Anh mang đến cảm giác mới, làm em không còn hối hận sự lựa chọn của mình, em nhìn thấy tương lai, em thấy sức sống của tuổi trẻ trong mình đang trỗi dậy. Em thấy cuộc đời tươi mới.
Em một con người ghét người thất hứa, ghét người lỡ hẹn. Và anh lại là người lỡ hẹn với em bao lần. Nhưng vì nhớ anh em không còn quan tâm đến cảm nghĩ của bản thân. Em chỉ biết rằng mình muốn nói chuyện cùng anh. Và biết bao lần enh đọc tin nhắn của em mà không trả lời. Em cảm thấy hụt hẫng lắm anh à. Nhiều lúc ở giữa bao bạn bè nhưng em cản thấy cô đơn lắm. Và anh là nơi bình yên em muốn dựa dẫm vào. Nhưng thật khó.
Một đứa sống khép kín như em thì chẳng có nhiều bạn bè nên anh là mối bận tâm lớn nhất của em. Hàng ngày chỉ lên facebook chờ chấm xanh của anh, chờ anh nhắn tin. Nhưng anh gửi cho em một cái tin rồi lại biến mất. Nếu như những ngày đầu ngày nào không thấy em online thì anh gọi điên hỏi thăm thì bây giờ có khi cả mấy ngày chúng ta cũng không nói chuyện. Và một đứa lòng tự trọng cao ngất ngưởng như em thì chẳng thể mở lời. Chúng ta đang xa nhau dần phải không anh?
Chúng ta cũng đi chơi, cũng có những cái ôm ngày đông lạnh giá. Nhưng đó là mối quan hệ gì hả anh? Là bạn bè hay là một thứ gì khác? Đôi khi một mối quan hệ không rõ ràng khiến người ta thoải mái: là không có gì ràng buộc, là tự do, là muốn xa nhau lúc nào cũng được nhưng với em thì khác. Nhìn anh ở bên người con gái khác em muốn ghen nhưng chẳng có quyền gì, muốn quan tâm anh nhưng với tư cách gì đây?
Vậy em dừng lại anh nhé.Dù cho mối quan hệ của chúng ta đã bắt đầu hay chưa. Em sợ thói quen lắm! Sợ sự quan tâm là thói quen, nói nhớ cũng là thói quen. Một đứa kiêu ngạo như em chẳng thể cho phép mình nhớ một người, tức giận vì một người, khó chịu vì một người mà mối quan hệ với người ấy lại là một mối quan hệ không rõ ràng.
Dừng lại không phải hết yêu. Chỉ là yêu thương chưa đủ thôi!
Domi - Guu.vn
Read More

Cuối năm rồi, tiễn biệt những câu chuyện tình buồn thôi...

Leave a Comment

Có cơn mưa nào đi qua mà bầu trời không thay những đám mây mới, có chiếc lá nào héo úa tàn rồi lại mọc xanh trên cành? Tình cảm trong lòng cũng vậy. Cuối năm rồi, phải học cách từ biệt những mối tình cũ kĩ, buồn bã đã chế ngự rất lâu trong lòng...

Những ngày cuối năm ảm đạm cực kì. Bầu trời hình như cũng lười nhác mở mắt thì phải, xám xịt, ẩm ương, hệt như cô gái nhỏ sau một chuyện tình buồn.
Sáng nay thức dậy ra phố nhìn hàng cây trút lá mà cứ ngỡ như lòng mình đang khóc, tiễn đưa thứ tình cảm đáng chán chưa kịp nở hoa đã vội lụi tàn... Cô đơn mênh mông như khoảng trời trước mắt, đưa tay xua tan mà sao chỉ thấy nhiều thêm. Hoàn toàn bất lực với những khoảng trống mãi chẳng biết dùng gì để lấp đầy trong lòng. Nghe đâu người ta bảo tình yêu có thể lấp đầy khoảng trống, mà thực hư chẳng biết ra sao...
Đêm qua đã tự nhủ lòng mình rũ bỏ thứ tình cảmviễn vông đó đi, vậy mà sáng nay thức dậy lòng vẫn nặng những nghĩ suy về người...Tim ơi, mày lì quá! Bao dự định, kế hoạch muốn làm cùng anh trong mùa đông này vậy là cuối cùng chẳng thành, thôi em bỏ lại phía sau lưng mặc kệ cho chúng nó có chết cóng ở đó thì thôi chứ em mệt mỏi lắm rồi.

Cũng chẳng rõ cái cảm giác trống trải trong lòng này là gì nữa, chỉ biết nó cứ ở lì đấy, đuổi mãi không chịu đi. Đã vậy, cái mớ kỉ niệm về anh hình như lạnh quá cứ ôm chặt lấy em không chịu buông. Cơn bão lòng đêm qua chẳng biết sáng nay đã tan chưa, mớ cảm xúc hỗn độn trong tim hình như cũng không còn lộn xộn nữa. Tự nhiên thấy lòng mình một phút bình yên, dù cô đơn vẫn còn nhiều...
Có cơn mưa nào đi qua mà bầu trời không thay những đám mây mới, có chiếc lá nào héo úa tàn rồi lại mọc xanh trên cành? Tình cảm trong lòng cũng vậy. Cuối năm rồi, phải học cách từ biệt những mối tình cũ kĩ, buồn bã đã chế ngự rất lâu trong lòng. Đừng có ích kỉ khư khư giữ những câu chuyện buồn nặng nề mang trên lưng, cũng đừng quay đầu nhìn lại dĩ vãng chẳng mấy vui vẻ đó. Phải tập cho bản thân biết quên những điều đã thuộc về quá khứ, giữ chúng bên mình chỉ cản đường hiện tại và tương lai mà thôi!

Năm cũ cũng đang lững thững trôi qua rồi, tiếc cho những yêu thương chắp nối ấy thật nhưng đến lúc phải buông bỏ lại cái không còn giá trị để rảnh tay mà nắm lấy những thứ có giá trị hơn chứ. Đừng đón năm mới bằng những điều đã cũ, hãy chào nó bằng những ước mơ mới, bằng nhiệt huyết tràn đầy chứ không phải một bộ mặt ủ ê vừa thất tình. Mỗi năm đi qua, lòng người mỗi khác. Là con gái thiếu gì cách làm mới mình. Có thể cắt tóc, có thể mua một đôi giày mới, có thể thay váy trơn thành váy hoa, có thể học ghi ta thay vì nấu ăn, và cũng có thể thử yêu một người đàn ông khác nữa... Có vô vàn điều mới lạ thay đổi qua từng ngày mà chúng ta có thể thử, tuổi xuân được mấy lần mà cứ chần chừ mãi vì những tình yêu đã mang hình hài quá khứ.
Cuối năm rồi, tiễn biệt những câu chuyện tình buồn thôi...
Xử Nữ - Guu.vn
Read More

Kết thúc cũng là bắt đầu...

Leave a Comment

Những ngày đông dài, lòng ta cảm thấy thật lạnh lẽo. Nhưng rồi, nhờ có nó, ta đã biết tự sưởi ấm bản thân, tự đứng dậy sau những vấp ngã, tự học cách vượt qua để tiếp tục sống tốt. Cái lạnh của mùa cuối năm, sớm muộn gì cũng sẽ qua, rồi đất trời sẽ tỏa nắng. Giống như những muộn phiền, sẽ nhạt dần và lắng sâu theo thời gian.Và, hãy cứ tin, có một ngày trái tim sẽ lại ấm, cuộc đời sẽ lại tươi, và ta sẽ lại nở nụ cười. Như người ta vẫn thường nói " kết thúc là sự bắt đầu cho một hành trình mới."

"Hôm nay, một ngày hửng nắng trong những ngày ướt át của mùa đông- mùa tôi yêu nhất..
Ngồi và viết..
Viết cho những yêu thương cuối mùa..
Viết cho những cảm xúc ngắt quãng, cho những nỗi nhớ vơi đầy, cho lời yêu chưa kịp cất thành lời.
Viết cho những thổn thức, những khát khao trong ngày đông lạnh giá." <trích>
Cái khó chịu của hè đã đốt cháy bao cảm giác trống trải, lắng đọng lúc thu về. Để rồi đông qua, mọi thứ gần như tĩnh lặng, thì lúc này tôi mới biết "À, thì ra mình có nhiều khoảng trống lắm.."
Khoảng trống của cái 21 tuổi, biết bao nhiêu thứ đến như gió, đi như mưa, chợt thoáng ngang qua rồi chợt thoáng trở về, ùa trong nỗi nhớ da diết, thương trong nỗi mong chờ. Bất giác nhận ra, hạnh phúc như những hạt cát vụn, càng cố nắm, càng để rơi. Cho đến một ngày, nhìn lại trong tay mình, cảm xúc vỡ òa khi nhận ra hạnh phúc ấy chẳng đâu xa, chỉ đơn thuần là những thứ đang tồn tại xung quanh mình. Cuộc sống đầy những thăng trầm khiến bản năng con người phải tự mưu sinh, tự bươn trải để rồi mong muốn với tới một điều hoàn hảo mà quên mất rằng, cuộc đời làm gì có cái gì là toàn vẹn. Có hay thì chỉ là gia đình, là bạn bè, là những yêu thương vốn đã không đủ đầy và trọn vẹn.
Khoảng trống của những mối quan hệ, đến trong tình cờ rồi đi trong những vội vã. Yêu thương vốn dĩ là điều tốt đẹp nhất vậy mà đối với một số người, yêu thương chỉ là những dấu ba chấm không viết nên lời. Yêu thương quá hóa nhạt nhòa, yêu thương quá hóa mong manh. Càng yêu lâu càng khó buông bỏ, càng yêu nhiều càng khó quên.

Bất chợt lặng một chút, lắng nghe bản nhạc buồn rồi tự mình suy nghĩ, nghĩ cho những ngày dài trôi qua, nghĩ cho những thứ đã và đang có. Để rồi, một thoáng thẩn thơ, ước mong được đi đâu đó thật xa, đến nơi không xô bồ, không nhiều chuyện, tìm một thoáng bình yên cho tâm hồn hay đơn giản là bắt đầu một cuộc sống mới.
Những ngày đông dài, lòng ta cảm thấy thật lạnh lẽo. Nhưng rồi, nhờ có nó, ta đã biết tự sưởi ấm bản thân, tự đứng dậy sau những vấp ngã, tự học cách vượt qua để tiếp tục sống tốt. Cái lạnh của mùa cuối năm, vớimột chút mưa phùn đầy ẩm ướt xen lẫn những vạt nắng ít ỏi,sớm muộn gì cũng sẽ qua, rồi đất trời sẽ tỏa nắng. Giống như những muộn phiền, sẽ mờ nhat và lắng sâu theo thời gian.Và, hãy cứ tin, có một ngày trái tim sẽ lại ấm, cuộc đời sẽ lại tươi, và ta sẽ lại nở nụ cười.
Như người ta vẫn thường nói "kết thúc là sự bắt đầu cho một hành trình mới."
Helen Ny - Guu.vn
Read More

Sẽ thật khó để yêu một người vô tâm...

Leave a Comment

Và tôi sợ, có một ngày không còn gặp lại cô ấy. Không đi xa, không biến mất, chỉ sợ cái gọi là khoảng cách chia đôi hai tâm hồn vừa mới tìm lại tiếng yêu. Cái thứ ấy hình như mang tên “vô tâm”?

Ừ, thì sẽ thật khó để yêu một người vô tâm, nhưng sẽ lại dễ dàng bước vào trái tim họ. Bởi đâu một người trở nên vô tâm với tình cảm xung quanh, bởi nỗi cô đơn đã là một người bạn thân thiết từ lâu.
Cô ấy từng đau, tôi biết chứ, cô ấy quen với nỗi buồn nhưng không để ai nhận ra, tôi sẽ là người ấy và chính tôi muốn nắm tay em cùng tôi rời khỏi nơi đó. Trong em là một đại dương mênh mông rộng lớn yên tĩnh vô cùng và tôi biết tôi chính là một con tàu, tôi không phải là gió để vỗ về em và nhìn em chìm vào mặt nước. Tôi cũng không phải là nắng chói chang sưởi ấm em vào những đêm đông lạnh giá. Tôi lướt trên biển, tôi làm gợn sóng mặt nước tĩnh lặng trong em. Tôi khác họ, khác em và em chấp nhận để tôi lướt vào đời em như thế.
Nhưng em im lặng, em cứ sống vờ như không quan tâm đến mọi thứ, vờ như có tôi cũng được mà không có cũng chẳng sao, em vẫn sống tốt những ngày tôi chưa đến đấy thôi. Em từng đau, nỗi đau lớn hơn biển cả bởi tình đầu vụn dại, em lao vào yêu rồi chấp nhận từ bỏ, im lặng sống một cuộc đời vô vị giữa đất trời.
Em sẽ yêu, và em yêu tôi đấy thôi nhưng em lại không lên tiếng. Em không dám mang trái tim ra đặt cược, em sợ tay tôi không níu giữ sẽ lại đánh rơi giữa lòng đại dương và tôi để em tự giữ lấy nó bởi tôi tin nó thuộc về tôi thì em có cất giữ cũng vậy thôi. Em không thể hiện em quan tâm đến tôi nhưng nhìn vào ánh mắt em tôi nhận ra được điều ấy vì khi yêu người ta vẫn luôn tin vào cảm nhận của mình. Em không tin vào mãi mãi, “đời này kiếp này” là một khái niệm em hằng ao ước nhưng lại không dám tin là nó hiện hữu nên tôi sẽ không nói đến mà sẽ thực hiện để em nhận ra.
Yêu một cô gái vô tâm là khi bạn mệt mỏi đi làm về nhà là bắt gặp trên bàn có một gói thức ăn khuya không được báo trước.
Yêu một cô gái vô tâm là sẽ không nhận được những lời căn dặn mặc thêm áo mỗi khi trời trở gió, nhưng trong cốp xe của bạn lúc nào cũng có sẵn chiếc áo ấm.

Yêu một cô gái vô tâm là chỉ nhận được ánh mắt hững hờ không màn đến mỗi khi đối mặt, nhưng khi bạn lướt qua cô ấy luôn ngoái đầu lại nhìn âu yếm.
Yêu một cô gái vô tâm là sẽ chẳng nhận được tin nhắn quan tâm mỗi ngày nhưng bạn có thể đoán được dáng vẻ mỉm cười cầm điện thoại chờ tin nhắn của cô ấy.
Yêu một cô gái vô tâm là những lúc cãi nhau giận dỗi cô ấy sẽ không cúi đầu xin lỗi bạn, nhưng cô ấy chỉ chờ nghe một lời vỗ về an ủi thôi là sẽ sà ngay vào lòng bạn.
Và còn nhiều, nhiều lắm những cái vô tâm mà bất cứ chàng trai nào cũng khó mà thích ứng được. Nhưng chỉ cần bạn quan tâm cô ấy một chút thì tất cả những gì bạn nhận lại là vô số sự phủ định của vô tâm.
Sẽ thật khó để yêu một cô gái vô tâm như em, nhưng nhìn xem một khi bước chân vào được trái tim em tôi chỉ nhìn thấy hình bóng của mình trong đó và tôi cũng sẽ không bao giờ để em bước đi.
Em vô tâm, chỉ cần anh không vô tình, thế là ổn.
Phương Bảo Kiều

Read More

Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?

Leave a Comment

Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.

Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em.
Đông đến, em lại chỉ có một mình.
Những con phố giấu mình rụt rè sớm hơn, em đi qua những khoảnh khắc trái tim lật ngửa để lộ nỗi buồn chỉ chực rơi vãi ra ngoài. Phố sao mà đau còn em sao buồn thế. Người yêu ơi, cớ sao em đi tìm mà anh vẫn chẳng thấy đâu?
Gió mùa vẫn hắt hiu lướt qua bờ vai em run lên từng đợt, em lại chỉ biết co mình nhìn những người lạ lướt qua. Ai cũng vội vã, ai cũng mệt nhoài, ắt hẳn người ta cũng giống em, cũng cô đơn và phải cô đơn quá lâu đến thế.
Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.

Bắt đầu nhận ra sự hữu hạn của thời gian, thoảng thốt khi mùa héo tàn là một năm đã hết. Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.
Bỗng nhiên sợ lạnh…
Bỗng nhiên sợ lòng trống không…
Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.
Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?
Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…
CaDe - Guu.vn
Read More

Thư tình gửi Cô Đơn

Leave a Comment

Em từng cô đơn, nhưng khi gặp anh, hai kẻ cô đơn gặp nhau rồi chia sẻ với nhau nỗi cô đơn, để rồi cô đơn vơi dần, vơi dần, đến mức em hạnh phúc với cả việc có anh – Cô Đơn ạ.

Chào anh, em rất vui khi anh đọc được những dòng này, bởi em viết là để dành cho anh, người tình Cô Đơn của em.
Thật tuyệt là khi em chưa có người yêu, chưa tìm được mảnh ghép của trái tim mình thì anh xuất hiện. Nhưng chẳng ngờ, em đã phải lòng anh, đến mức không muốn yêu ai, cứ nghĩ chưa đến lúc để mà hẹn hò với ai ngoài anh. 
Anh có những điều thật đặc biệt, thật đáng yêu mà những chàng trai xung quanh em không có được. Vốn dĩ người ta phải lòng nhau cũng bởi nhìn ra điều đặc biệt của nhau, có lẽ vì vậy mà em bị anh cưa đổ mà không cần tỏ tình. 
Anh còn có thể làm tốt rất nhiều việc mà em chẳng bao giờ làm được, chẳng hạn như quan tâm ai đó 24/24 mà chẳng đòi hỏi sự đáp lại, cứ lặng lẽ ở bên và đến lúc người ta không cần anh nữa, anh cũng lặng lẽ ra đi. Em tự hỏi tại sao anh lại cao thượng đến vậy?
Anh còn rất đẹp trai theo một cách lạ, khó mô tả cũng đau đầu nếu phải hình dung ra vẻ đẹp của anh. Đẹp đến mức chẳng cô gái nào dám chối từ anh, đôi khi lại khao khát nhìn thấy anh dù đang ở cùng người mình yêu.

Ở bên anh, em vẫn luôn à em, em vẫn giữ được sở thích ăn mãi không biết chán, ngủ mãi không thấy no, hay thậm chí chẳng cần bỏ thói quen đọc sách trong toilet, hát hò ngớ ngẩn mỗi lúc nấu ăn… vì anh chẳng bao giờ chê em cả, anh chỉ mỉm cười nhìn em. Chỉ cần vậy thôi, em cũng đủ cảm thấy là chính mình thật tuyệt.
Khi quen anh, em cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, em học được cách sống tự lập, thôi dựa dẫm vào gia đình, thôi đòi hỏi những điều không phù hợp với mình và thôi cảm thấy cô đơn khi không có ai ở bên. Bởi bên cạnh em luôn có anh.
Yêu anh từ những điều bình dị anh đem đến cho em. Yêu anh từ những lần em thôi khóc lóc vì vấp ngã, tự mình đứng dậy và mỉm cười. Yêu anh từ sự mạnh mẽ của chính em được rèn luyện từ khi quen anh – quen với Cô Đơn.
Em từng cô đơn, nhưng khi gặp anh, hai kẻ cô đơn gặp nhau rồi chia sẻ với nhau nỗi cô đơn, để rồi cô đơn vơi dần, vơi dần, đến mức em hạnh phúc với cả việc có anh – Cô Đơn ạ.
Người ta thường trêu anh là “cô vợ chú Đơn”, nhưng với em anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên đời, anh cao thượng, anh tinh tế… Và em sẽ yêu anh cho đến khi có một ai đó đến và yêu em như em yêu anh.
Gửi anh, chàng trai Cô Đơn em muốn hẹn hò thêm ba năm nữa, anh đồng ý không anh?
Greenstar
Read More

Cô đơn trong chính tình yêu của mình...

Leave a Comment

Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

“Chuyện tình yêu là chuyện của hai người” – nó vừa có ý rằng người ngoài cuộc sẽ chẳng thể hiểu cũng không nên can thiệp quá nhiều, vừa có nghĩa là yêu đương phải xuất phát từ hai phía, nhiều hơn hai cũng không được mà ít hơn hai cũng không xong.
Tình đơn phương, hay nói đúng hơn là cảm xúc một hướng, vốn là con đường trống trải nhất mà người ta thường nói. Nhưng lạ lẫm thay, khi tình yêu đến từ cả hai con người  như em và anh đây đôi khi vẫn cô đơn đến sợ. Tại sao vậy anh?
Em đã nghĩ đến hàng ngàn lần rằng điều gì đã mang em nhốt chặt vào chiếc hộp mang tên cô độc, vậy mà loay hoay mãi em vẫn chẳng thể tìm được câu trả lời cho riêng mình. Em đã bắt đầu mơ hồ nhận ra chuyện tình yêu này vốn chẳng còn như trước. Em đang yêu và được yêu, đang nghe người ngoài bảo rằng em đang hạnh phúc, vậy mà sao em vẫn chẳng cảm nhận được như lời họ nói nhỉ?

Có phải vì lời quan tâm dần vơi đi nơi anh, anh có nhiều điềucần để tâm hơn là chú ý đến người mà anh từng nói rằng sẽ luôn yêu thương nhất?
Có phải vì những tin nhắn chúc ngủ ngon đã ít điquá nhiều, anh phải nghĩ đến nhiều việc hơn vào mỗi đêm khuya muộn, để rồi giấc mộng đẹp của anh chẳng còn xuất hiện hình ảnh của em?
Có phải vì đã không còn những biểu hiện của một người đang yêu? Anh có nhớ được rằng đã bao lâu rồi anh không còn nói lời yêu thương, đã bao lâu rồi chúng ta không còn thời gian dành trọn vẹn cho nhau?
Có phải vì mọi thứ đã như một thói quen, vì có quá nhiều điều mới mẻ xung quanh anh,  vì em đã chẳng còn là điều quan trọng nhất?
Hay…vì tất cả những điều ấy?
Để rồi giây phút này đây, đáng lẽ em nên vui sướng vì mình được bên cạnh người mình yêu, điều mà rất nhiều người mong muốn có được thì em lại cảm thấy vô cùng lẻ loi. Chúng ta sao giống như hai người dưng, nhìn nhau mà tim e thấy xa xôi, trơ trọi.
Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!
Nếu còn em yêu, mong anh hãy để em cảm nhận được, vì giờ đây, em hoàn toàn không thấy được điều đó!
Cô đơn là cảm giác vô cùng đáng sợ, đừng để người anh yêu phải sống với nó, thêm bất kỳ ngày nào nữa!
Sỏi - Guu.vn
Read More

Đôi khi cũng cần một chút cô đơn!

Leave a Comment

Có những khoảng trống vô thức được hình thành, không phải để cho một ai đó lấp đầy khoảng trống ấy, cũng không phải là cất giữ khoảng trống ấy cho riêng mình. Chỉ là khoảng trống ấy được hình thành trong vô thức, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra được sự tồn tại ấy cho tới khi nỗi đau bắt đầu nhói và cảm nhận chính con tim mình dần trở nên trống rỗng! Rồi khoảng trống vẫn cứ ở đó, ở đó mãi, vô thức được hình thành, có lẽ vô thức cũng sẽ được quên đi!

Cái tiết trời lạnh lẽo bủa vây lấy mọi thứ, như cắn vào từng thớ tế bào với những run rẩy. Những chiếc khăn quàng cổ, những chiếc áo ấm, hay một vòng ôm thật chặt cũng phần nào xua đi được giá rét khi từng cơn gió rít qua. Còn lại những run rẩy kia, là trao cho những ai còn đơn chiếc, chẳng ngoại trừ một ai cả, chỉ là chưa muốn yêu, chưa muốn yêu mà thôi.
Yêu lấy bản thân mình cũng là yêu. Nhưng nhiều khi muốn cho gió lạnh cứa nát từng lớp da thịt chỉ để biết rằng bản thân mình vẫn còn có thể cảm nhận được được nỗi đau.
Nhiều khi con người ta trốn chạy với tất cả, trốn chạy ngay cả với chính bản thân mình. Cũng nhiều khi trong vô thức gọi tên của một ai đó, và ngờ nghệch nhận ra rằng, đáp lại vẫn chỉ là tiếng của chính mình mà thôi, và rồi bắt đầu bỏ cuộc, hoặc là thôi, dừng lại những điều vô vị ấy để cảm nhận lấy những đớn đau mà chính con tim đang phải chịu đựng.

Con người ta cũng cần lắm một khoảng không cho riêng mình, chỉ riêng mình mà thôi. Sợ hãi rồi trốn chạy, lẩn tránh...tất cả sẽ được khoảng không ấy bao trùm, nơi mà chỉ có mình ta biết, giấu đi tất cả những lo âu sợ hãi, sẽ chẳng ai thấy ta khóc, chẳng ai thấy được ta đau.
Nhiều khi cần lắm một chút cô đơn! Muốn xách balo lên và đi du lịch một mình, cảm nhận cuộc sống xung quanh vẫn còn nhiều điều ý nghĩa lắm. Hoặc, chỉ là lang thang một mình khi thành phố về đêm, khi ánh đèn đường leo lắt, cũng có thể là chiều tà ngồi ngắm hoàng hôn để nhận thấy rằng, ừ, đẹp đấy, rực rỡ trong chốc lát rồi sẽ lại lụi tàn.
Có những khoảng trống vô thức được hình thành, không phải để cho một ai đó lấp đầy khoảng trống ấy, cũng không phải là cất giữ khoảng trống ấy cho riêng mình. Chỉ là khoảng trống ấy được hình thành trong vô thức, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra được sự tồn tại ấy cho tới khi nỗi đau bắt đầu nhói và cảm nhận chính con tim mình dần trở nên trống rỗng! Rồi khoảng trống vẫn cứ ở đó, ở đó mãi, vô thức được hình thành, có lẽ vô thức cũng sẽ được quên đi!

Muốn một khoảng lặng, muốn một chút cô đơn. Cảm nhận vị ngọt của cái xúc cảm vụn nát được chính mình ghép lại, cảm nhận dư vị của cafe đen khi chảy chàn trong cổ họng, cảm nhận tất cả những dư vị của cuộc sống, của tin yêu.
Khi những yêu thương vụn vỡ được gom nhặt và ghép lại, có lẽ cũng là lúc đôi môi dần lấy lại nụ cười. Cần một người để sẻ chia!
Đơn giản là nhiều khi muốn được khóc lên, khóc cho thỏa thích. Ừ, khóc không phải là xấu, khóc chỉ là để giải tỏa những xúc cảm ở trong lòng. Hãy cứ khóc đi, rồi sẽ lại mỉm cười! [...]
Chỉ là đôi khi muốn một mình, muốn một chút cô đơn để suy nghĩ về thực tại này, về ngay chính bản thân mình, về những điều mà con tim giấu kín, những nỗi đau, nhớ nhung, mất mát. Để suy nghĩ trôi theo bóng hình của một ai đó, hay thứ tình cảm khó gọi thành tên cứ cào cấu trong tim.
Khi con tim bình lặng, khi bình yên được phép trở về, tự khắc bàn tay sẽ nắm thật chặt lấy một bàn tay. Cô đơn như thế là đủ rồi. Suy nghĩ lại những gì đã qua, dư vị của nước mắt, dư vị của cô đơn... tất cả vẫn còn đọng lại, vẫn mãi vẹn nguyên.
Chỉ là cần môt chút cô đơn để suy xét về bản thân, về một ai đó.
Cần một chút cô đơn để cảm nhận sâu hơn về cuộc sống.
Cần một chút cô đơn để suy nghĩ thấu đáo hơn, để hiểu hơn về nhiều điều.
Cần một chút cô đơn, một chút thôi, rồi sẽ trả tại tất cả cho những ngọt ngào!
Phím Nhạc Lòng - Guu.vn
Read More

Ru mình mùa đông...

Leave a Comment

Guu.vn - Em ru mình vào những ấm áp riêng của mùa đông lạnh... Mùa đông nào rồi cũng sẽ qua thôi. Lạnh lẽo nào rồi cũng sẽ tan dần theo năm tháng...

Cũng đã từng trải qua vài ba mối tình nhưng chưa khi nào em được yêu vào mùa đông. Thường thì đông lạnh người ta hay tìm đến nhau hơn nhưng không hiểu sao, cứ mỗi khi đông đến, tay em lạnh cóng, chẳng còn đủ sức níu kéo bất cứ ai bên mình, kể cả những người thân yêu nhất. Mùa đông đầu tiên khi xa người em yêu, xung quanh em mùa đông là một màu xám xịt với những đợt rét kéo dài, rét tăng cường. Em đã từng căm thù mùa đông vì nó làm người ta đã cô đơn nay còn cô độc hơn nữa. Nhưng đó chỉ là những ngày đầu tiên...
Những ngày sau này, mùa đông trong mắt em không còn xấu xa như trước, mặc dù trời vẫn lạnh nhưng không còn cô độc như trước. Tình chớm nở vào mùa xuân, đẹp như những đoá hoa chúm chím nụ đang căng tràn nhựa sống; tình nở rộ khi hè sang nắng đổ, khúc yêu thương trải dài theo những buổi chiều đưa nhau đi ăn kem Hồ Tây; khi cái chớm lạnh bắt đầu len lỏi đến từng ngóc ngách, tình không còn theo gió mùa đến gõ cửa từng nhà nữa mà tình bỏ em đi về phương Nam với ai đó ấm áp hơn mùa đông miền Bắc. Em bàng hoàng trong tuần đầu tiên, run rẩy trong hai tuần tiếp, từ tuần thứ ba, em học cách sống chung với mùa đông, sống một cách đàng hoàng và hạnh phúc.
Em quên rồi những sáng mùa đông nghe chuông đồng hồ mà chẳng hề muốn nhúc nhích, chỉ chờ có ai đó kéo em dậy bằng những tin nhắn vô cùng đáng yêu hoặc một giọng nói khiến em chẳng thể nằm im mãi trong chăn. Em quen rồi những sớm đông đồng hồ chưa kêu đã tự mình thức dậy, tắt chuông, đạp chăn ra và mặc ngay quần áo ấm cho bớt lạnh. Em quên rồi những tối đông quên không mang khăn quàng, ai đó thương em nên tới tận công ty đón, nhường cho em chiếc khăn của anh và làm ấm tay em bằng những cái xoa tay thật mạnh. Em quen rồi tối đi làm về muộn mà quên mang găng tay, đến mỗi ngã tư đèn đỏ em đều dừng lại, vẩy tay liên tục cho bớt cóng và co kéo chiếc áo tội nghiệp để che bàn tay nốt đoạn đường về. Em quên rồi những buổi tối ai đó bắt em ra khỏi chăn ấm để lượn lờ cùng ai đó, mặc dù mũi em đỏ ửng vì gió lạnh nhưng vì ai đó thích nhìn em dụi mũi vào lưng nên em từ bỏ chăn ấm để đi theo. Em quen rồi những ngày đi làm tăng ca đến đêm mới xong việc, lượn trên phố thấy vài đôi giống em và ai đó trao nhau hơi ấm qua những cái nắm tay thật chặt, còn em, tự mình sưởi ấm bởi những lớp bảo vệ mang tên len và dạ. Em quên rồi, vì đã bao giờ nhớ đâu? Chỉ là nghe người ta kể thôi, để được tự mình trải nghiệm thì em chưa từng...
Có lẽ cũng bởi quá quen với việc một mình trải qua những mùa đông khắc nghiệt nhất mà em học cho mình cách yêu cuộc sống, yêu luôn cả mùa đông lạnh. Khi con người ta chấp nhận sự thật độc thân nhưng không cô đơn, người ta sẽ tự biết tìm nguồn vui cho mình. Lạnh à? Em tìm khăn ấm tự đeo. Cóng sao? Em tặng ngay cho mình một chiếc chăn ấm kèm theo cốc cacao nóng và một quyển sách thật hay. Buồn ư? Rủ ngay bạn vào rạp chiếu phim và cười thả phanh với một bộ phim yêu thích. Mùa đông nào rồi cũng sẽ qua thôi. Lạnh lẽo nào rồi cũng sẽ tan dần theo năm tháng. Điều quan trọng là em phải tự biết yêu thương mình. Khi yêu thương bản thân mình, mùa đông nào cũng là đông ấm...
Bott Sparrow - Guu.vn
Read More

Lỡ hẹn tháng Mười Hai

Leave a Comment

Tháng Mười Hai trách móc chúng ta vì sao lại coi nhau như người xa lạ. Tháng Mười Hai cô đơn trong những câu chuyện tình yêu tan vỡ, cô đơn trong mùa Giáng Sinh sẽ thiếu một bóng hình quen.

Tháng Mười Hai về rồi, sao nhanh vậy. Em vẫn chưa kịp gói ghém những yêu thương của các mùa trong năm, cũng chẳng kịp viết nốt trang nhật ký tháng Mười Một đang dang dở. Mọi thứ chùng chình ở giữa, tình yêu chênh vênh lưng chừng. Em bất chợt thở dài, vô thức đếm những tờ lịch tường còn sót lại, ít ỏi, mỏng manh.

Mười Hai rồi, anh mua khăn ấm, áo khoác dày chưa anh? Em đã kịp sắm sửa gì đâu, vì cứ mải hối hả với cuộc sống của mình, mải bận rộn với những bề bộn ngoài kia, để rồi giật mình mà nhận ra rằng đã bước vào tháng cuối cùng của năm. Anh biết không, em cứ bận như thế chỉ để quên được anh, quên đi những nhớ thương trong lòng giăng mắc ngày này sang ngày khác.

Không rõ từ bao giờ em bỏ quên mọi cảm xúc của chính mình cho lúc này mới nhận ra, ừ, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Thứ tình yêu chóng vánh như thể tháng Mười Hai là kết thúc của một năm. Thứ tình yêu không đầu cuối như thể tháng Mười Hai là sự chuẩn bị đón chào một năm mới. Em chẳng dám chờ đợi hay mong mỏi một tình yêu từ ai khác, bởi đơn giản em sợ, sợ tổn thương và sợ bị tổn thương.

Cuối năm rồi, mọi người tất bật. Em tự thưởng cho mình một ngày nhàn rỗi, một ngày tháng Mười Hai xé tờ lịch đầu tiên. Dẫu rằng là cứ hẹn, dù biết anh không đến. Dẫu rằng là cứ chờ, mặc cho sự chờ đợi ấy là vô vọng. Chẳng ai biết trước được điều gì, cũng chẳng ai khiến cho hai từ “giá mà” thành hiện thực. Em không trách anh, cũng chẳng trách tháng Mười Hai về không báo trước. Lỡ rồi thì cho qua. Lỡ rồi thì tha thứ.

Lỡ hẹn tháng Mười Hai 1

Lỗi lầm của con người đâu phải điều gì quá lớn lao. Lỗi lầm của tình yêu đâu phải lúc nào cũng không thể bỏ qua. Chúng ta đừng nên phân biệt phải trái, ai đúng, ai sai. Hãy dành cho nhau một cái kết thật đẹp, để rồi vẫn có thể thỉnh thoảng hỏi thăm, thỉnh thoảng gọi điện như cách mà những người bạn vẫn làm. Anh thấy đấy, có phải tháng Mười Hai về thì mọi thứ sẽ kết thúc tuyệt đối đâu nhỉ, vẫn còn những niềm vui mới mở ra trước mắt, vẫn còn nhiều điều kỳ diệu chờ đón con người ở tương lai.

Tháng Mười Hai trách móc chúng ta vì sao lại coi nhau như người xa lạ. Tháng Mười Hai cô đơn trong những câu chuyện tình yêu tan vỡ, cô đơn trong mùa Giáng Sinh sẽ thiếu một bóng hình quen. Tháng Mười Hai lạnh hơn tháng Mười Một, lạnh hơn tất thảy những tháng Mười Hai đã qua, bởi đơn giản vì những ích kỷ giữa bộn bề thương nhớ, để rồi chênh vênh chẳng biết phải làm sao.

Em đã trót lỡ hẹn với tháng Mười Hai khi vẫn cứ cô độc, vẫn cứ nhớ anh, thương anh, đợi chờ anh mà chẳng thể bước qua bóng dáng của cuộc tình chóng vánh. Em đã trót lỡ bỏ qua những bàn tay đưa ra chờ nắm lấy, bỏ qua những quan tâm, lo lắng của bao trái tim khác chỉ vì anh.

Mười Hai rồi, cuối năm rồi, anh bước ra khỏi tim em đi, đừng hành hạ nó nữa. Được không anh?

Theo Kenh14.vn
Read More
Previous PostOlder Posts Home
Powered by Blogger.