Meet The Author

Tôi chỉ là một con người bình thường có sở thích sưu tầm những bài viết, những câu chuyện về tình yêu và cuộc sống để chia sẻ với mọi người.

author
Showing posts with label Truyện ngắn hay về tình yêu. Show all posts
Showing posts with label Truyện ngắn hay về tình yêu. Show all posts

Một chuyện tình thấm đẫm nước mắt...

Leave a Comment

"Đây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi..."

Cuốn nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Tấm hình người thanh niên mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với chị.
Người yêu chị là công an.
Anh thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một năm.
Ngày anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi " Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?" làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh...Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần nhau.
Chị san sẻ niềm vui với anh ngày đầu tiên bước chân vào trường, khi anh kêu khó chịu bởi lần đầu tiên khoác lên người bộ cảnh phục vừa lạ, lại vừa gần gũi thân quen. Chị lo lắng khi anh kêu ngứa ngáy vì tắm bể nước tập thể không quen, ăn cơm nhà ăn lạ miệng, chị lại phải mua thuốc, mua muối đến cho anh.
Học viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được "sổ lồng", anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối "Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ". Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi "ra mắt" bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu "Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải..." làm chị thẹn đỏ mặt.
Chiều thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào thăm.
Năm đầu tiên anh học ở Thanh Xuân, năm thứ 2 chuyển lên Sóc Sơn. Những tuần anh không được ra ngoài, chị vẫn đi đi về về giữa hai tuyến bus để thăm anh. Đến nỗi bác tài tuyến bus 56 nhìn thấy chị bước lên xe thì không hỏi vé.
Cứ như thế, họ chia sớt cho nhau cả tuổi thanh xuân...
Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..
***
Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố giấu.
Yêu chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo " Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của ngành". Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu...
Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm nhưng lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi nhau.
Chị bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải đối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng hẳn.
Tình yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người...
***

Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng anh.
Anh nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thông.
Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh " Chị có phải là Mai không ?" – "Vâng, xin hỏi...cô là ai" ? – "Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa...". Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát...
Chị không hỏi han. Anh cũng không một lời giải thích...
Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện được.
Những chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét buồn.
Trong chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.
***
Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?
Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy...
Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký...
"Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.
Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là "con gái báo chí" chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi.
Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...
Thứ 6, ngày....
Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp em.
Anh đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng nổi.
Em yêu, tha thứ..."
Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".
Lòng chị quặn thắt ,mưa, nước mắt làm ướt nhòe thêm trang nhật ký của anh." Em ích kỷ quá, Thuận ơi..."
Trở lại Hà Nội, bạn bè ai cũng bảo chị gầy rộc đi. Có người không biết còn khen chị gầy đi trông xinh hơn. Họ đâu biết rằng, chị đã để mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Đêm Hà Nội lấp lánh sắc màu,đèn đường soi tỏ mặt đường bóng láng. Ngọn đèn nào dành cho chị khi bên đời không có anh ?
Chiều nay, xin cơ quan cho nghỉ một ngày, chị về lại T38...
Na Gấu
Read More

CHUYỆN TÌNH 2 CON HEO!!!!!

1 comment

Ngày xửa ngày xưa, có một cặp heo sống chung với nhau trong 1 chuồng heo, chúng nó rất thương yêu nhau và rất là yêu cuộc sống.

Mỗi lần ông chủ đem đồ ăn thức uống cho 2 chú heo này thì anh Heo luôn nhường cho em Heo ăn trước. Khi em Heo ngúng nguẩy đuôi ăn xong no căng bụng lên thì thức ăn thừa còn lại, anh Heo mới dám ăn nốt.

Hàng đêm anh Heo luôn ngồi canh cho em Heo xinh đẹp ngáy o o ngủ, anh Heo rất sợ khi mình ngủ say rồi chủ nhà sẽ mang em Heo xinh đẹp đi làm thịt thì chết mất. (Chỉ có heo yêu thì mới như thê)

Ngày qua ngày, em Heo xinh đẹp cứ béo ú í lên theo ngày tháng, nhưng anh Heo thì ngày một ốm o khò khử. Một ngày kia, đột nhiên anh Heo nghe thấy Chủ nhà đang to nhỏ với anh Đồ tể muốn thịt quách con Heo mái ú í kia đi...

Khi nghe thấy thế như vậy, anh Heo hết sức lo lắng và đau lòng ...

Trong mấy đêm khuya heo đực đều khóc như mưa và quyết định bắt đầu từ giờ trở đi sẽ giành lại những đồ ăn ngon và không cho heo cái ăn nữa .

Thế là từ hôm đó trở đi anh Heo thay đổi 180 độ, mỗi khi chủ nhà mang đồ đến là anh Heo tranh ăn trước và ăn hết nhẵn bóng . Mỗi lần ăn xong là anh Heo đều đi nằm phịch một cái ngủ khì, và không còn canh gác vào đêm khuya nữa.

Ngày lại ngày nối nhau qua đi, em Heo càng ngày càng thấy sự lạnh nhạt của anh Heo, em Heo buồn muốn khóc và ngày càng trở nên gầy ốm đi với thất vọng rất là nhiều. Thế mà anh Heo kia không thèm quan tâm cứ nhởn nhơ phè phỡn, ụt à ụt ịt cười he he suốt ngày ...

Một tháng qua đi rất nhanh, chủ nhà dẫn tên Đồ tể đến ngôi nhà ngàn sao của đôi tình nhân Heo, tên này phát hiện cách đây 1 tháng nàng Heo ú a ú í kia bây giờ chỉ còn có tí thịt bọ, thế mà chàng Heo kia lại Béo đến chẩy mỡ ra ...

Lúc này chàng Heo lăng xa lăng xăng chạy như điên để tạo sự chú í của chủ nhà để cho họ thấy mình là mình là Tôi không phai là Béo mà là mũm mĩm khỏe mạnh. Thế là tên đồ tể lôi xềnh xệch chàng Heo đi không chần chừ j cả ...

Trong khoảnh khắc cho vào lòng heo thì anh Heo đã kịp quay lại nhìn âu yếm nói với em Heo xinh đẹp: Mai này đừng có ăn nhiù nữa nha !! (T_T). Em Heo đau lòng vô cùng cứ đòi lao theo hết sức lực nhưng chỉ có cánh cửa gỗ lạnh lùng đóng sầm trước mặt, chỉ kịp nhìn theo giọt nước mắt long lanh chảy ra từ mắt anh Heo ...

Tối hôm đó ,em Heo căm thù nhìn theo cả nhà chủ đang cười hềnh hệch ăn thịt anh Heo...em Heo rất đau lòng và nằm vào khu vực mà anh Heo trước kia thường hay nằm, bỗng nhiên phát hiện trên tường có dòng chữ: “ Nếu như yêu mà không thể biểu đạt được tình yêu của mình cho người khác biết ,anh tự nguyện lấy sinh mạng anh để chứng minh ! “

Em Heo nhìn thấy dòng chữ này xong trái tim như vỡ ra hàng nghìn mảnh.

Read More

Em muốn làm tình không bao cao su

Leave a Comment
Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi “đối tượng” là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.

Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: “Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô”.
Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: “Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô”. Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: “Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi”. Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. “Em trêu tôi đấy à?”, Hân gằn giọng.
Khương tỉnh queo: “Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ”, Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.
***
Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác. Tóc húi cua, hàm râu quai nón gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Hương nhe răng: “Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?”.
Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: “Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh”.

“Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ”, Khương đốp chát lại.
“Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi”, Hân phản bác.
Khương gân cổ cãi: “Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?”. “Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!”. “Vậy có rảnh để yêu không?”. “Không, chỉ rảnh để cưới thôi”.
Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may…
Đột ngột, Khương lên tiếng: “Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới”.
Hân sa sầm nét mặt: “Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!”.
Khương vẫn kiên nhẫn: “Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết”.
Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!
***
Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: “Em muốn sinh con”, Khương ngái ngủ: “Bao giờ?”.
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su”. Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: “Em đùa à?”.

“Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con”. Khương im lặng. Hân lại tiếp: “Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu”.
Khương vẫn im lặng.
“Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông”. Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.
Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.
Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: “Mình cưới nhé!”. Hân tưởng mình nghe lầm: “Sao?”. Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: “Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới”. Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.
Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: “Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân”.
Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: “Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng” và anh hôn cô thật nồng nàn.
Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.
***
Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt “chiếu tướng” cô từ đầu đến chân mình.
Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.
Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: “Cháu là người ở đâu?”. “Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ”.
“Sao cháu không đi theo họ?”.
“Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam”, Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.
“Cháu bao tuổi rồi?”.
Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.
Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: “Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ”.
Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: “Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả”. Khương thảng thốt: “Sao vậy mẹ?”.
Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà”.
Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được”.
Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới”. Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.
Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: “Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi”. Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: “Thôi rồi”.
Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.
Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.
***
Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.
Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.
Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: “Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?”.
Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: “Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý”.
Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: “Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?”. Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: “Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?”. Hân mím chặt môi: “Bác muốn nói gì?”.
Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: “Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?”.
Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: “Quyết định như vậy, bác nhé!”.
***
Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. “Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?”, Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.
Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.
Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa… Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.
Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: “Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!”. Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.
Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.
Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.
Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: “Đàn ông…” nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn.
Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ “tuổi Dần”. Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!
Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.
***
Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.
Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ…
Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.
Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuchino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.
Cô phục vụ ái ngại hỏi: “Chị không sao chứ?”. Hân lắc đầu, cố pha trò: “Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây”.
Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: “à, thì ra là chị” rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: “Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây”.
Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: “Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc”.
Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và hạnh phúc”.
Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy.
Không thể như thế! Mình phải ra sân bay”, Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm.
Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. “Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể”, Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: “Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?”.
Hân lắp bắp:”Anh… anh… không phải là anh…”. Khương mỉm cười dịu dàng: “Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào”.
Anh biết hết rồi sao?”.
Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó”.
Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những bao lì xì đỏ đính lục lạc đang đong đưa reo vui như chia sẻ niềm hạnh phúc cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi.
Read More

“Em xin lỗi, em thực sự mệt rồi”

Leave a Comment
Chàng trai và cô gái cùng sinh ra trong một ngôi làng nhỏ yên bình, mỗi buổi chiều anh thường hẹn cô cùng nhau ra đồng mò tôm bắt cá. Mỗi lần như vậy anh luôn thu hoạch được một giỏ đầy tôm cá, còn cô gái một giỏ trống không. Cô cảm thấy thất vọng ,ngân ngấn nước mắt, một mình quay về nhà. Sau bữa tối, chàng trai đến gõ cửa nhà cô, cô gái mở cửa ra nhìn thấy chàng trai, quay đầu bước vào nhà. Chàng trai đuổi theo, nói yếu ớt : “ anh xin lỗi, anh bắt hết tôm của em rồi, cho em này, anh thả nó vào bình cá, em nhớ chăm sóc chúng nhé”. Cô gái ánh mắt sáng bừng, cười rạng rỡ. Tuổi thơ của họ cứ như thế trôi qua. Thời gian thấm thoắt  thoi đưa, hai người lớn lên từng ngày.
web2 - Copy - Copy (16) - Copy - Copy

Đơn thuần “ Anh xin lỗi ”.
Chàng trai luôn thích bày trò chọc ghẹo cô gái, và thường làm cho cô sợ hãi khóc toáng lên, sau đó lại nhẹ nhàng dỗ dành cho đến lúc cô cười ngặt nghẽo. Đến tuổi trưởng thành cũng vẫn như vậy. Chàng trai thường lén lút xì lốp xe cô gái, sau đó trốn đi thật xa, nhìn cô vất vả đẩy xe trên đường ,rồi đợi cô gọi điện thoại mắng anh rỗi hơi phá hoại . Nhưng chàng trai vẫn cứ thích cô gái nhiều như vậy. Anh chậm rãi bước đến bên cạnh, giành lấy dắt chiếc xe đạp bị xịt lốp.  Mặc kệ cô la mắng, anh vẫn cứ cười. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của chàng trai mới lớn. Sau đó lại ra vẻ oan ức nói với cô : “ anh xin lỗi, anh sai rồi”. Cô gái lập tức dịu giọng, bảo với anh lần sau không được phép làm những trò ngớ ngẩn như thế này nữa. Chàng trai gật đầu đồng ý, thế là trên quãng đường dài dưới ánh nắng chiều tà le lói , cô cậu học trò vui vẻ cười đùa.
Hạnh phúc “ Anh xin lỗi”.
Sau khi tốt nghiệp, chàng trai và cô gái mỗi người đều có những công việc riêng, công việc của anh rất bận rộn, có lúc mỗi tháng chỉ có một buổi để nghỉ ngơi, còn cô gái luôn than vãn anh lạnh nhạt hờ hững với cô. Cuối cùng, bọn họ cũng đã lần đầu tiên cãi nhau. Cô gái oan ức khóc nức nở, nhưng chàng trai lại tức tối nói với cô “ Đây là vì công việc của anh”. Lần chiến tranh lạnh này kéo dài rất lâu. Cuối cùng, cô gái không kiềm chế nổi, chủ động làm hòa với anh. Rất nhiều lần sau này anh và cô đều cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng mỗi lần như vậy, đều là cô khoan nhượng trước. Năm đó, sinh nhật cô gái, chàng trai đồng ý tổ chức cho cô một sinh nhật thật lãng mạn, cô gái vui mừng chuẩn bị một bàn tiệc thật lãng mạn, ăn mặc trang điểm thật đẹp , chờ đợi chàng trai về nhà cùng cô đón những giây phút hạnh phúc. Chờ đợi rồi lại chờ đợi, chờ đợi đến sáng ngày hôm sau. Cô tỉnh dậy trong giấc mơ, nhưng giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Chàng trai nhìn thấy cảnh tượng ấy, xót xa lau nước mắt cho cô : “ Anh xin lỗi, lấy anh nhé”. Thế là anh rút ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô.
 “ Anh xin lỗi” cũng là một kiểu thề thốt.
Sau khi kết hôn, sự nghiệp chàng trai lên như diều gặp gió, anh thường xuyên về muộn, thường xuyên không ăn cơm ở nhà. Còn cô trở thành người phụ nữ nội trợ, mỗi ngày đều chu đáo chuẩn bị những món ăn chồng thích, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ chờ anh trở về nhà. Cô cũng thường đi chợ mua ít tôm về thả vào bể cá để nuôi. Chàng trai luôn hỏi cô gái sao lại kỳ quặc như vậy, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Dần dần, mỗi lần trở về nhà, trên người chàng trai có mùi nước hoa của con gái . Mỗi lần như vậy, cô chưa kịp hỏi anh đã vội vàng chủ động giải thích. Kể từ lúc đó, cô không còn vui vẻ nói cười như trước nữa. Những ngày sau đó, lúc chàng trai trở về nhà, trên người anh cũng vẫn là mùi nước hoa ấy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ hỏi anh, nhưng anh vẫn như vậy, chủ động giải thích : “ Anh xin lỗi, hôm nay lại phải tiếp khách”
 “ Anh xin lỗi” . Những lời nói dối bắt đầu.
Dần dần, chàng trai không về nhà nữa, lúc nào cũng phải đi công tác nước ngoài, công ty của anh ngày càng phát triển, bên cạnh luôn bị bao vây bởi những kẻ nịnh bợ. Còn cô, hầu như cô không ra khỏi nhà, cô đi siêu thị mua rất nhiều mỳ tôm, và một số đồ dùng hàng ngày, sau đó nhốt mình trong nhà ngày này qua tháng khác. Trước đây, cô sẽ thường xuyên nói chuyện với anh, còn bây giờ, cô chỉ có một mình, bên cạnh không có lấy một người nói chuyện. Mỗi lần gọi điện hỏi anh lúc nào về nhà, lần nào anh cũng chỉ gấp gáp trả lời một câu : “ Anh xin lỗi, anh bận quá” rồi dập máy. Cô gái thất vọng đặt điện thoại xuống, kể từ đó về sau cũng không hỏi thêm câu đấy một lần nào nữa.
 “ Anh xin lỗi” chỉ là một lời nói miễn cưỡng.
Cô gái bắt đầu chăm sóc bản thân, cô cảm thấy anh không về nhà, có thể là do anh chán cô, cô quyết định không chán chường nữa, hạnh phúc của mình là do mình giành lấy. Một ngày, cô đến chỗ chàng trai làm việc, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Cô tìm đến nơi mà chàng trai thường nói bận, cô tỉ mỉ quan sát từng ngóc ngách trong công ty, tất cả mọi thứ ở đây đều rất đẹp.  Cuối cùng cũng đến được phòng làm việc của anh , nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô sững sờ. Trước mặt cô không phải là chồng cô, cũng không phải là chàng trai thường xịt lốp xe của cô, càng không phải là cậu bé bắt tôm thả vào bình cá cho cô nuôi, mà là một người đàn ông đang quan hệ với một người phụ nữ. Trước mắt cô một mảng đen mờ mịt, cô muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa, nhưng không hiểu sao chân cô không còn chịu sự điều khiển của não bộ nữa. Nó không chịu đi, cứ đứng chôn chân như vậy. Lâu sau, chàng trai mới phát hiện ra sự xuất hiện của cô, mặt anh biến sắc, vội vã mặc quần áo vào. Nhưng cô gái quay lưng bỏ đi, anh chạy như bay đuổi theo cô. Đếm đó, trời mưa rất to như muốn đắm cả thành phố. Cô không để ý tiếng anh gọi cô, cứ chạy đi, chạy theo hướng về nhà. Chàng trai chạy theo sau cô hét lên : “ Anh xin lỗi, anh vẫn yêu em, anh xin lỗi, anh thực sự chỉ yêu em thôi”. Nhưng mà giữa màn mưa cô gái không thể nghe thấy những lời này.
“ Anh xin lỗi” lời nói làm người khác đau lòng.
Chàng trai không tìm thấy cô gái, cô gái mất tích rất lâu. Thế giới của chàng trai một mau đen tối, không có tâm trí làm bất cứ việc gì. Anh không nghĩ được cô sẽ đi đâu, bởi vì cô không có bạn bè, người bạn duy nhất của cô là anh. Chàng trai giây phút nào cũng cầm điện thoại trên tay, bởi vì anh sợ lỡ mất cuộc gọi của cô. Cứ đợi như vậy, nửa năm trôi qua,một hôm, anh nhận được một chiếc hộp. Anh vội vã mở ra xem, bên trong toàn là tiêu bản của con tôm, có con đang nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây, có con lại trốn trong đám cỏ … . Bên cạnh đó là một bức thư .
“ Em trước sau vẫn không có dũng khí đến gặp anh, có thể là em quá yếu đuối, cũng có thể là em thực sự không muốn gặp lại anh, em nghĩ những ngày này anh sống rất tốt. Em cũng vậy, từ ngày rời xa anh em học được cách sinh tồn, em hiểu được làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống bản thân, chứ không phải mỗi ngày nấu những món anh thích chờ anh về cùng ăn. Chờ cho đến khi thức ăn nguội đi cũng không thấy bóng dánh anh đâu. Em đã không dùng điện thoại nữa rồi, bởi vì em đã không còn vì anh mở máy 24/24 khiến bản thân lo lắng ,hồi hộp chờ đợi. Em hiểu được cách yêu bản thân, trân trọng từng giây phút cuộc sống này. Em nghĩ em có thể quên được anh, bởi vì anh lấy tình yêu, sự tin tưởng của em ra làm trò đùa.  Đơn xin li hôn nằm dưới bể cá, anh ký xong, gửi đơn đến cho em theo địa chỉ này nhé. Em xin lỗi, em thực sự mệt rồi ”.
Chàng trai lần theo địa chỉ tìm đến nhà cô, anh tràn ngập hy vọng có thể lại được nhìn thấy cô, sau đó xin cô tha thứ, và nói với cô anh không thể sống thiếu cô thêm giây phút nào nữa. Nhưng người anh nhìn thấy lại là bố của cô, còn di ảnh sau lưng ông ấy là hình cô. Bố cô nói với anh, sau khi viết xong bức thư gửi cho anh, cô đã nhảy lầu tự tử.
Hóa ra “ Em xin lỗi” cũng là một kiểu kết thúc.
Ngày hôm đó, chàng trai  phát điên.
 Minh Phạm- Blogtamsu.vn
Read More

Vợ ơi đợi chồng

Leave a Comment
vợ à, đợi ck....... 

* * * 

vợ à, đợi ck....... 

Tiếng còi cấp cứu như xé nát màn đêm lạnh còn bỏ sót lại của mùa đông. 

Lạnh tháng 2 không se xắt nhưng nó mang một chất buồn thật khó tả. 

Và cứ thế,chiếc xe mang người đi trong cái đêm trời mưa heo hắt đó. 

"Tút....tút......vỢ à,dậy đi cô pé của anh.em ko mún dậy muộn để rùi lại phải chép bản kiểm điểm chứ ...." 

Như bao ngày khác,Nó mở máy.Lục danh bạ và tìm số máy người con gái Nó yêu thương.Nó cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc mà không phải đứa k0n trai nào cũng có được.Nó sống hạnh phúc.Nó có một người luôn nhớ đến Nó và mỗi sáng những lời nói ngọt ngào đầu tiên của ngày mới mà Nó có thể nói đc là những tiếng gọi vỢ trong phone.Những âm thanh ngọt ngào bất tận mà Nó mún nói. 

"chỒk à,toàn dậy mụn thui.Đi học muộn toàn phải chép bản kiểm điểm ngại lắm.vỢ còn 20 bản kiểm điểm này...... 

Thế hả,thui tự chép đi 

Ko,chồk chép hộ vợ nhé,vợ biết chồk thương vợ nhất mà. 

Thế mà thương vợ à,hay mỗi sáng chỒk sẽ đánh thức vỢ dậy...đc ko? 

Ừhm ...nhớ nhé" 

Nó ngồi thần ra và nghĩ lại.Nó cười và tiếp tục chui vào trong chăn ngủ tiếp.Dường như ánh mắt Nó như mỏi mệt.Nó đã thiếu ngủ cả tuần nay.Nó ngủ thiếp đi.Chiếc điện thoại lóc cóc rơi xuống giường....Mặc kệ đi.Và sớm mai,Nó còn nhiều việc phải làm nữa. 

"Dậy đi con,đến giờ đi học rồi....." 

Nó lò mò dậy và mò mẫm chiếc đt.Chẳng thấy đt đâu Nó ngáp lấy 1 cái và hỏi. 

"Mẹ ơi,mấy giờ rồi ... 

8h30 rồi,lại muộn học cho mà xem.Suốt ngày thức khuya thức hôm chat chit.Không chịu ăn gì.Cả tuần nay thì đi suốt người gầy dộc như bộ xương.. 

Vâng,cho con xiền......" 

Tập tễnh bước ra toilet.Nó soi lại bản mặt của mình sau lời miêu tả của mẹ.Vẫn thế,mắt có đỏ 1 chút má có hóp 1 chút thui nhưng mà không sao..Nó nghĩ thầm.Nó chuẩn bị tắm rửa quần áo thật tươm tất và đi học.Sáng dậy muộn ngày nào cũng như ngày nào.Đi đến trường có ăn được gì đâu.Lại thêm cái bệnh dạ dày .Ăn trái bữa sẽ đau thành thói quen.Nó cũng chẳng ăn gì nữa.Và cứ thế người Nó gầy đi gầy đi..... 

Lết được cái xác vào lớp thì cũng chỉ còn 1 tiết.Nó đứng ở ngoài đợi chuông tan.Chán chẳng biết còn gì làm.Nó nhớ đến người Nó yêu.Nó lại móc đt ra nhắn tin... 

"vỢ yêu à,v đang làm gì thế.Học tiết mấy rùi.Hum nay có đi học muộn không đấy.Khi nào tan thì nt lại cho c nhé....c nhớ v lắm" 

10" sau 

"Sốt ruột quá,mạng chán ơi là chán.Nhớ v quá....." 

7" sau 

"V à v đang làm gì thế,sáng c đi học muộn bị đứng ở ngoài....òe òe ..." 

5" sau 

"Sắp đc vào lớp rùi V iu ơi.Nhớ V lắm,mai chúng mình đi chơi nhớ....." 

2" sau 

"v à,mai mẹ làm cơm đó.Sang nhà c ăn cơm nhé,sang mà học cách làm vỢ làm mẹ đi, sau về còn nấu kơm cho c.Nhắn lại cho c nhé...hì hì...." 

6" sau 

Chuông reo.Thế là đc vào lớp,Nó cất điện thoại vào túi và khẽ lấy tay xoa xoa mặt.Xoa lên vùng mắt ướt đẫm và đỏ ngầu.....Nó thất thểu bước lên lớp....Có giọt nước rơi xuống trên đường Nó đi. rơi thành giọt .....thấm ướt đẫm cả mặt đất và cứ tiếp tục theo Nó ....cho đến khi vào lớp. 

Ngày thứ 2: 

5h55": 

"Tút....tút. V à,dậy đi nhớ. hum nay c đc nghỉ c ngủ thêm 1 tí hum qua c thức khuya quá.Dậy đi học ngay lun nhớ.." 

Nó giập máy và chớp chớp mắt.Òe,hôm qua thật là chán.Nó vứt cái đt xuống góc giường và lại nằm ngủ.Nó trùm chăn kín mặt.Mắt nhắm nghiền vẫn ko che đc những tia máu đỏ lòm ở mắt.Mắt dưng dưng và sưng lên.Chắc hẳn Nó phải thức và khóc thật nhiều.Nhưng Nó thật hạnh phúc sao Nó lại phải khóc. 

8h 

"Dậy đi con,hum qua muộn học người ta gọi điện về cho mẹ đấy 

Hum nay con đc nghỉ mà,mẹ cho con ngủ 1 tí đi 

Có thật là nghỉ ko,để mẹ gọi cho lớp trưởng. 

Thật mà,mẹ đi ra cho con ngủ đi. 

....... 

À mà này, mẹ cho con xin xiền..." 

Cánh cửa phòng đóng lại và không để lại một chúc nắng nào trong căn phòng.Căn phòng trở lại một màu đen.Nó tối,tối quá và thật lạnh lẽo nữa.Có ai bước vào chiếc phòng mà ko nhầm tưởng nó là cái nhà xác của một bệnh viện nào đó.Nó lại dụi mắt,nước mắt chảy dàn dụa trên đôi mi.Chỉ có chiếc chăn là thực sự ấm với Nó.Và Nó lại nằm xuống,làm co quắp 1 chỗ và tiếp tục ngủ.Những ngày tháng hạnh phúc của Nó đây sao.Chỉ toàn có ngủ và ngủ.Ừhm sao cũng đc và Nó nghĩ giờ Nó thật hạnh phúc. 

14h28" 

Đã quá giờ ăn cơm trưa mà giờ Nó vẫn ngủ.Ngủ như chết giấc một chỗ.Ngủ như Nó đã thức đến hàng thế kỉ.Ngủ một cách mê man không biết trời đất là gì.Và ngủ như một người sống thực vật.Giờ trời có sập Nó cũng chẳng biết gì cả.Và.....Nó giật mình,mồ hôi chẩy lã chã trên vai Nó,trên khuôn mặt trắng trẻo của Nó.Trên đôi lưng gầy của Nó.Nó lau mồ hôi,và trong những giọt mồ hôi chảy xuống cổ Nó là những giọt nước mắt.Những hạt nước mắt có vị mặn chát.Dường như Nó đang buồn và thật ... nhưng tại sao.Và dường như Nó vừa trải qua một cơn mơ thật là kinh hoàng.Một giấc mơ Nó biết Nó không hề tồn tại.. 

Nó ngồi nghỉ và thở hổn hển.Nó mệt và bụng co thắ lại,nó đói quá.Cả ngày hum qua thôi Nó chẳng đụng gì đến một chút thức ăn nào cả.Nó mệt và lại xoa mặt,xoa lên mái tóc xù của Nó.Thật mệt mỏi.Và rùi Nó chợt nhớ ra một cái gì đó và lần mò.Nó lại tìm chiếc đt và lại một cái tin khác cho "Người nó đang yêu" ... 

"V à,ăn cơm xong chưa.Hum nay,c lại bị ốm v à.C nhớ bàn tay của V quá..Bàn tay V khẽ đặt lên trán c.Nụ cười V thật đẹp khi nhìn C và mắng C....Hâm lắm,đi chơi cho lắm vào rùi để mà ốm . C ko thế sống thiếu V đc,C yêu V lắm.Bàn tay V,sẽ mãi giữ trên trán C ntn,C sẽ.....C sẽ cảm thấy bình yên V biết ko..." 

...Nó ngục xuống và ôm mặt,Nó bắt đầu khóc.Nó khóc vì Nó nhớ người Nó yêu.Nó khóc vì đã một ngày Nó không đc gập ng ấy.Nó khóc vì Nó đã phí phạm những lúc bên ng ấy để giờ ko đc ở cạnh Nó thật bùn và thất vọng.Nó si tình quá,Nó yếu đuối quá.Nhưng có lẽ nào...Nó đã yêu quá nhiều 

Và như hum qua,Nó lại bước vào trong toilet với bộ dạng ủ rũ,chán chường.Nó lại soi lại bộ mặt mình sau một ngày.Giờ thì Nó thực sự cảm thấy sự khác biệt.Đôi mày u uất như đan than trách số phận.Ánh mắt rơm rớm nước và đỏ lừ.Mắt nó sưng lên như một cái bọng nước,một cái bọng nước mắt mà ng` nào vô tình chạm vào nó sẽ trực tuôn ra.Hai má hóp lại,để lộ ra cái gò mà vốn ko cao nhưng giờ nó lộ ra một cách rõ rệt.Nó gầy và ốm yếu một cách thảm hại.Nó đã khác trong có một ngày sao....chẳng thể nào.Nó đã trở nên lụy tàn trong cái thời điểm mà "nó đang h/p". 

Nó lại mở máy ra. 

"V à,chiều chán quá,chúng mình đi chơi nhé.Hem nhớ bn ngày mình đã gặp nhau nữa v nhỉ,nhưng c nhớ v nhìu lắm.v quên là ngày nào v cũng phải nói v nhớ c mà.Hum nay và hum qua V đã nói chưa.C vẫn nhớ đấy nhé.Mình đi ăn nhé....đc ko" 

....Nó nhét máy vào túi chuẩn bị quần áo và đi đến chỗ mà nó đã hẹn.Nó phóng xe,trong lòng nặng nề.Nó bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện mà bạn nó đã nói hôm qua.Có một người con trai yêu say đắm một người con gái nhưng người con gái chẳng thể nào yêu người con trai được.Và người ấy đã tự dối lòng mình là cô gái rất yêu mình.Người con trai đó sống với ảo tưởng và sống với niềm hi vọng sẽ có được người mình yêu.Và ...kết thúc cũng thật thảm hại.Nó sợ và nó hoang mang.Nó ....nó rối loạn.Giờ nó chẳng biết nó đang làm gì và nghĩ gì nữa.Nhưng nó vẫn tin trọn lòng 1 cách sâu sắc,"nó đang hạnh phúc".Và nó có đc người nó yêu rồi.Nó mỉm cười mà giọt nước mắt lại rơi trên má.Thật buồn và khó hiểu. 

...Một quán ăn mà có lẽ nó rất thik đến.Tất cả rất quen thuốc với nó.Nhưng giờ nó nhìn mọi vật với một ánh mắt khác.Cảnh vật u tối,mọi người nhìn Nó và lắc đầu.Nó có sao đâu,những người quen thuộc với Nó cũng bắt đầu nhìn Nó với một con mắt khác....Nó cười và mặc kệ.Nó đi vào trong quán một cách thản nhiên và chọn một vị trí có lẽ mà nó nghĩ là đẹp nhất có thể nhìn ra bên ngoài.Nơi mà nó có thể ngóng thấy bóng dáng của người Nó yêu thương.Nó thik nhìn thấy người yêu Nó như vậy.Và cứ thế nó nhìn.Anh bồi nhìn nó một cách thương xót và để kệ nó như thế....Và cứ thế nó ngóng nó ngóng 1 tiếng rùi 2 tiếng.Nó luôn nhìn xuống đường.Không giữ đc bình tình anh bồi bàn đập nhẹ tay vào vai nó và nói 

"A ơi,a là khách quen tôi để a ngồi lâu mà ko gọi gì rồi.Anh xem thế nào giờ khách đang đông mà a ngồi như thế này thì quản lí mắng tôi chết.. 

Ơ ơ....thế hả" 

Nó ngơ ngẩn gật đầu.Nó nhìn vào cái hóa đơn.Hì,sườn xào chua ngọt .... 

"Em thích ăn món gì nhất .... 

Em á,em chẳng biết làm gì cả nhưng em thích ăn sườn xào chua ngọt nhất.... 

Ôi thế á,anh cũng thích ăn sườn lắm đấy....giống nhau quá nhỉ .. 

À hay là thế này,mai sau nếu có ra sao thì Em sẽ học nấu sườn xào nhé..okie 

Để làm gì ...? 

Anh cũng học,mình sẽ thi xem ai nấu ngon hơn...đc ko.Ai thua phải lấy người kia.Chịu ko.. 

Anh khôn lắm....Đc rùi ..!! " 

Nó ngồi bồi hồi và nó lại nhớ lại kỉ niệm bên người nó yêu.Thật giản dị,một niềm hạnh phúc thật quá đỗi đơn sơ mà nó đã từng được nếm trải.Nó nhớ,nó nhớ da diết.....người nó yêu.Nó cười và nói với anh bồi. 

"Anh ơi,cho em 2 xuất sườn xào nhé......nhanh hộ em nhé.Cô ấy sắp đến rồi .." 

..Anh bồi giật mình và nhìn lại nó một lần nữa.Nó ko thèm để ý đến sự xuất hiện của anh bồi và nó lại ngó ra ngoài cửa sổ.Nhìn ngắm và đợi chờ một cái gì thật xa.Anh bồi lắc đầu và quay lưng đi.Nó ngồi lặng đi và bắt đầu nhớ.Nó nhớ từng giọng nói,nhớ từng tiếng nói yêu .Nhớ nhớ thời gian nó đang hạnh phúc.Sao lại thế,sao nó lại nhớ..."nó đang hạnh phúc" mà ...Nó đang đc hưởng niềm hạnh phúc mà đáng nhẽ nó đc hưởng thật nhiều.Nó tiếp tục nhớ và nó mơ.Một cái đầu nhỏ bé có thể nghĩ về bao nhiêu việc.Nhớ lại quá khứ và tiếp tục mơ về những gì sắp đến.Mơ một buổi chiều tan học, người nó yêu đón Nó.Hai đứa lại cùng đi trên một con đường về.Nói chuyện tâm sự.Cùng nhau nói về tương lại,cùng nhau mơ về hạnh phúc mai sau,cùng nhau vượt qua tất cả để chúng đến được với nhau.Cùng nhau uống caramel.Cùng đi về nhà,ôi thật hạnh phúc.Nó chợt cười và ....giọt nước mắt nó lại tiếp tục rơi xuống.Nó lại rơi như nó đã rơi sáng nay và rơi như nó đã rơi vào hôm qua.Nó rơi trong niềm "hạnh phúc" mà.Người ta nói con người ta khi họ hạnh phúc nhất,họ khóc.Và lúc nào họ đau đớn đến tột độ.Họ sẽ lại cười , cười....Vậy giờ cảm giác của nó là gì.Nó đang hạnh phúc hay nó đang đau khổ ? Chẳng ai biết đc giờ nó đang ra sao cả mà chỉ có mình nó mới hiểu.... 

"Anh,của Anh 2 xuất sườn xào chua ngọt ạ..... 

Vâng,anh ơi lấy cho em 2 cốc Caramel nhé... 

Anh ơi,nhà tôi không có ạ. 

Cái gì,làm ăn kiểu gì mà không có hả.....gọi quản lí ra đây..." 

Nó sửng cồ lên,2 mắt nó đã đỏ và sưng vì thiếu ngủ và giờ nó lại càng thêm ghê tợn khi quắc lên.Nhìn nó thật sợ.Nó làm cho những thực khách xung quanh phải dựng tóc gáy và ko dám nhìn về phía nó nữa để tránh khỏi rắc rối.Chỉ có mỗi anh bồi nhìn nó thương hại và xuống giọng.Vì anh biết có nói gì với nói lúc này cũng bằng thừa thôi.... 

"Vâng tôi xin lỗi,anh đợi để tôi lấy ... 

Ừhm,lấy nhanh hộ cái,sắp có khách đến rồi đấy.... 

Vâng..." 

Nó lại ngồi xuống ánh mặt nó lại trở lại bình thường trông thật hiền và đáng thương khác hẳn với vẻ hung hãn của nó lúc trước.Nó nhìn 2 xuất thức ăn trên mặt.Nó cười và nói nhỏ. 

"Em à,móm e thích ăn nhất này,e hãy ăn đi.A biết e rất thích ăn mà,a gọi để đợi e đến ăn đó.....A sẽ học,học để nấu ngon hơn thế này,để e ăn đc ngon hơn thế này.Lúc đó e sẽ thua a...e sẽ phải cưới a.E ....phải ăn đấy nhớ.." 

Nó cầm dĩa và xúc một miếng ở đĩa nó đặt vào đĩa bên kia.Chiếc ghế đối diện vẫn vậy...đĩa thức ăn..vẫn vậy.Chỉ có nó là đang thay đổi.Nó từ từ gắp từng miếng một....Và nó dơ lên 1 miếng cho vào miệng ăn thử.... 

"E à,ngon lắm...E ăn đi.." 

Nó nuốt ghẹn ứ họng,nó nấc lên và nước mắt lại tuôn rơi....nó dơ dĩa về phía trước như có ai đang ngồi đối diện nó.Người nó yêu,đang ngồi trước mặt nó,ánh mắt thật đẹp và nhìn nó.Cô há miệng....nó cười và chợt đánh rơi cái dĩa xuống đất.Không gian trở lại với nó và bao nhiêu cặp mắt đang nhìn về phía nó.Trước mặt nó chẳng có gì cả....chẳng có gì hết.Nó gục xuống tay ôm trán ...và nước mắt rơi như mưa.Nó khóc không thành tiếng mà nước mắt cứ thế đc nuốt vào trong trái tim đang chứa đựng hình ảnh của một người con trai.Nó thật đáng thương,nó vẫn cứ âm thầm âm thầm khóc ...nó khóc một mình nhưng mọi người xung quanh chắc ai ai cũng biết.Nó lau hết nước mắt và moi ví...đặt xuống bàn tờ giấy bạc trị giá bao nhiêu nó cũng không biết nữa.Nó chạy vồ vập ra ngoài cửa một cách uất hận.Ai cũng dõi theo từng bước nó đi ra và chỉ có một mình anh bồi là chạy ra ngoài.Nhìn nó...nó chạy ra ngoài và lấy xe.Nó vứt vé vào mặt lão trông xe già và tút một mạch..... 

Ngày thứ 3 : 

15h28" 

Nó tự bật dậy.Dường như hôm nay không có sự phá quấy nào với nó cả.....Nó chợt ngớ người ra vì đã ngủ quá quá trễ.Nó dậy sau cả đêm thức trắng để suy nghĩ ...để suy nghĩ để nhắn cho người yêu nó về buổi hẹn đi chơi hôm nay.Và hôm nay nó đã quên không đánh thức người nó yêu đi học...Nó lại mở đt và nt. 

"V à,c xl nhé hôm qua thức khuya quá.V nhận đc mess của c đêm qua chưa.Sáng c dậy mụn ko gọi v dậy được.Đừng giận c v nhé,v có đi học muộn không.Nếu phải viết bản kiểm điểm thì c viết cho nhé....hì hì.Nhắn lại cho c nhé" 

Nhắn xong nó nhẹ bước xuống giường...Nó bước được một đoạn,toan mở cửa thì nó khựng lại.Nó bỏ quên một cái gì đó.Nó đi từng bước đến chiếc bàn giấy.Lấy bút và giấy bật đèn và nó bắt đầu viết.Nó viết gì...nó đang ngồi viết bản kiểm điểm...!! 

"Ko,chồk chép hộ vợ nhé,vỢ biết chỒk thương vỢ nhất mà." 

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN 

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc 

Bản kiểm điểm.. 

Kính gửi:...... 

Em tên là......hum nay em viết bản kiểm điểm để xin lỗi cô vì em đã đi học mụn ... buổi... 

Nó nghĩ và cứ thế cứ thế nó viết cho đến bản thứ 20.Nó viết trong cái lúc mệt mỏi.Nét chữ nguệch ngoạc.Nó mệt,nó viết như đang kiệt sức.Nó đánh rơi cái bút và gục mặt xuống những tờ giấy...Nó lẩm bẩm.. 

"Em à,a thương e lắm.A viết xong rồi....." 

...Rồi nó lại nhắn tin ... 

"V à,hôm nay là hôm cuối chiếu P/s:I love u đó.Lần trước mình không đc đi xem với nhau vì hết vé.Giờ c lên mua vé tối nay cuối tuần rùi mình đi xem nhé...nhớ đến đúng giờ đó nghe chưa" 

Nhắn tin xong nó mặc quần áo chuẩn bị tất cả một cách cẩn thận.Và một lần nữa nó lại đi vào toilet.Và giờ nó có thể nhìn đc khuôn mặt của nó một cách rõ nhất.Giờ có ai còn bảo nó là con người đâu.Ánh mắt không còn tia máu đỏ nữa mà chỉ toàn là một mầu đỏ quặng của máu tươi.Đôi môi khô ráp và khuôn mặt gầy.Nó vẫn cười và đi tắm. 

17h58" 

Nó phóng xe đến trước cổng Vincom.Hôm nay thật đông,tất cả đi lại thật tấp nập và chẳng ai để ý đến sự chú ý của nó nữa.Nó gửi xe và đi 1 lên vincom.Chen chúc vào chiếc cầu thang máy,hôm nay tắc ghẽn quá.Nhưng tất cả những cặp mắt trong căn phòng nhỏ chật hẹp đều đổ dồn về phía nó.Vì sao...?Vì sao vậy...?Nó mặc kệ và cúi mặt xuống thở dài.Tất cả đều đi có đôi và chỉ cố một mình nó là đi một mình.Nó mong đợi sự có mặt của người nó yêu.Nó mong gập người yêu nó để xoa dịu đi nỗi nhớ bao ngày.Nó đi vào sảnh lớn...bước đi nhìn bao người.Không gian rộng và đông đúc nhưng chỉ có một mình nó.Tiếp tục bước.... 

"Chị ơi,cho em 2 vé phim P/s:I love u buổi 20h15 nhé.Hàng ghế nào giữa ấy. 

Vâng,bạn đi mấy người ạ...?? 

Em đi ...2 người.Chị cho em 2 vé..." 

Người bán vé ngạc nhiên và nhìn nó với vẻ thắc mắc và pha chút kì quoặc nhưng khách đang đông nên cô đưa cho hắn 2 vé ...ở hàng ghế giữa. 

"Vâng 2 vé hàng G ... G ... của bạn 110k 

Chỗ hàng dưới à chị.. 

Không hàng giữa mà bạn 

Cái gì,tôi bảo hàng dưới sao lại cho hàng giữa làm ăn kiểu thế à.... 

Bạn nói hàng giữa mà ..." 

2 bên cãi nhau và một lần nữa.Mắt nó lại quắc lên.Nó trở nên ghê tởm trong mắt của mọi người và bảo vệ kéo Nó ra.Nhưng ko cản nổi Nó......thế rùi.Một người khách nữ nhìn thấy hắn vỗ nhẹ. 

"Anh à...hàng ghế của anh là hàng dưới đó.Vì phòng nhỏ nên gần giữa thôi.Không sao đâu... 

......" 

Nó đứng dậy và không nói gì.Quay phắt mặt đi một cách lạnh lùng.Nó điên rồi,nó nổi khùng lên thật rồi.Và giờ nó làm việc gì mà nó cũng không biết nữa....và giờ "nó là ai..." 

Còn sớm lắm,lâu lắm mới đến giờ chiếu phim.Nó ngồi một mình....và nhớ 

"Vợ thik uống caramel freeze lắm...mỗi lần lên đây xem phim vỢ đều uống... 

Thế à,chỒk ko uống nhưng chỒk cũng sẽ tập uống....nhé." 

Nó lại cười và đi ra quầy mua 2 cốc.Ngồi xuống ghế và uống.Vẫn ngon lắm,ngon như lần đầu Nó được uống.Lần đầu Nó bik đến vị ngọt của nó cũng là lần đầu đc biết Em.Người đã cho Nó biết vì sao cô có thể bỏ bn thời gian để lên đây uống dù chỉ là uống một mình....Nó đặt một cốc trước mặt nó và dưng dưng.Nó cúi xuống và uống.Nó ko nói năng gì...chỉ bik gục mặt xuống thôi.Nhìn nó đáng thương như một con cún con đang xa mẹ.Nó ngó lên nhìn cốc nước bên kia bàn và lẩm bẩm ... 

"Em à,sao em không uống.Sao em lại không uống,em thik nó lắm mà.Không uống nó tan ra không ngon đâu.Em uống đi hay em uống chung vs anh nhé....Sao em không nói...em nói đi ..em nói vì sao em lại không thik uống hả...." 

Nó gào thét trong nỗi đau.Nó gào thét trong cơn tuyệt vọng.Hay nó gào thét trong giây phút "nó đang hạnh phúc".Và lần này.Nó ghì chặt tay đưa lên mồm cắn cho máu chẩy ra...mặt ngườm ngườm và bát đầu..nó khóc nấc lên...nó khóc thật.Nó nhanh chóng ghìm cơn và sờ vào ví lấy chiếc vé.....chợt một mảnh giấy đỏ rơi ra khỏi ví nó.Nó lớ ngớ nhìn và nhặt lên.Và nó dở ra đọc.. 

Giấy báo tử. 

Bệnh nhân:.... 

Vào hổi 2h6" ngày.......đã qua đời do.... 

Nó đánh rơi tờ giấy một lần nữa và tự dụi mắt...nó đọc lại và.Nước mắt nó dưng dưng....."Tách..tách..." nước rơi trên giấy đỏ nhìn như máu vậy.Thế nhưng không phải,nó càng trở nên tươi trên nền đỏ sẫm.Lần này không còn là nước mắt nữa.Máu rơi rồi....máu từ 2 khóe mắt nó đã rơi.Nó ghìm nhịn lại và lôi đt ra gọi cho người nó yêu 1 lần nữa. 

"Tút ...tút..vỢ yêu à,c đây.v đang làm gì đấy,c đang ngồi trên vincom đợi v. V à,c đã mua đc vé rùi chúng mình không còn về như hum trước nữa.V với c sẽ cùng nhau xem phim đó.V thik bộ phim đó và c cũng thế.C mua cả Caramel cho v nữa,v lên đây đi.C muốn ngồi nc với v trước khi giờ phim chiếu nữa.C muốn nói rằng c rất nhớ v. C yêu v lắm v có biết không.... 

....Thuê bao quí khách hiện không liên lạc được...Yêu cầu quý khách gọi lại sau.." 

Nó để rơi cái đt.Và...như những lần khác nó gọi vào số máy đó...tất cả chỉ là ... 

".....Thuê bao quí khách hiện không liên lạc được...Yêu cầu quý khách gọi lại sau.." 

Và trong hòm thư của nó không biết có bao nhiêu mess báo gửi tin thất bại.Nó ko tin hay không mún tin vào cái sự thật phũ phàng này.Sự thật là người yêu nó đã rời xa nó.....Nó...Nó gào thét trong cơn đau cuối cùng......tim nó đau và giờ toàn thân nó đau đớn hơn lúc nào hết.Nó đã tự dối mình và câu chuyện người bạn nó kể cho nó chính là nó cũng không phải ai khác.....chính là nó.Nó quỳ gối chống khuỷu xuống đất và hét...lớn. 

"Em ác lắm...sao e lại bỏ a đi....mình còn bao nhiêu dự định còn muốn thực hiện với e ,tại sao e lại ra đi trong lúc này.A đã từng xem phim và a không muốn có một kết thức như vậyi.Sao e làm thế,a muốn làm tất cả cho e, muốn làm tất cả để mang lại cho e niềm h/p để e là người hạnh phúc nhất thế giới.Sao e nỡ đối xử thế với a.Sao e lại nỡ làm thế......thế còn lời hứa với a,lời hứa với a thì ai thực hiện và giờ e nói a phải làm sao....Anh..làm sao đây.....Tại sao e biến a thành thằng k0n trai đau đớn nhất.Anh đã phải làm một việc mà a ko muốn làm vậy mà sao e không về với a tại sao......Em.....ơi..".. 

Nó gọi tên người kon gái.....2 lần. và quỵ xuống hẳn......nó nằm xuống đất.Từ mắt những giọt máu chảy, chảy.......miệng nó ngậm chặt và hơi nhếch.....Nó..đã..... 

...20h15": 

Xe cấp cứu đến.Một thanh niên chừng 19 20t được đưa lên cáng và chùm khăn trắng kín mặt.Nhưng giọt máu tử cổ và mắt anh vẫn chảy.Nó đỏ tươi như màu t/yêu anh dành cho người con gái anh yêu vậy....Và....
Read More
Previous PostOlder Posts Home
Powered by Blogger.