Meet The Author

Tôi chỉ là một con người bình thường có sở thích sưu tầm những bài viết, những câu chuyện về tình yêu và cuộc sống để chia sẻ với mọi người.

author

Khi bạn cảm thấy không hạnh phúc

Leave a Comment
Đêm đen tuy dài nhưng phải nhường chỗ cho bình minh, chỉ có 24h một ngày mà đã có biết bao thay đổi xung quanh ta. Cuộc đời bạn còn dài, sao lại để nó là những chuỗi ngày ưu tối, dằn vặt nối tiếp?

Bạn nghĩ mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không? Câu trả lời không phải là “có” hay “không” mà là: “Tôi đã thực sự khao khát được hạnh phúc chưa? Tôi đã làm gì để tạo dựng hạnh phúc cho mình?”.
Khi bạn cảm thấy không hạnh phúc, bạn có quyền mơ về ngày tươi đẹp nhưng sẽ tốt hơn nếu bạn biết đứng lên và tạo dựng hạnh phúc cho mình. Là tạo dựng chứ không phải “đi tìm”.Vấn đề nào rồi cũng sẽ có cách giải quyết, điều quan trọng là bạn có cố gắng hết mình để tìm ra giải pháp tối ưu hay không?
Để có được đôi cánh tuyệt đẹp, con sâu cũng phải trải qua giai đoạn mang lớp vỏ bọc xấu xí của nó, bị mọi người sợ hãi và hắt hủi. Bạn phải cho mình cái quyền được hạnh phúc vì bạn chỉ sống trên đời một lần để tận hưởng hương vị của cuộc sống.
Với một trái tim và tâm hồn lành lặn thì không việc gì bạn phải vì một ai đó hay cho phép bất cứ ai có cái quyền hành hạ chúng. Bạn có thể bị tổn thương nhưng hãy để những nỗi đau kia giúp bạn mạnh mẽ và vững bước hơn trên con đường đời.
Bạn có thể cảm thấy bế tắc không tìm ra lối thoát ở hiện tại nhưng hãy để điều đó thôi thúc bạn xây dựng hạnh phúc. Đêm đen tuy dài nhưng phải nhường chỗ cho bình minh, chỉ có 24h một ngày mà đã có biết bao thay đổi xung quanh ta. Cuộc đời bạn còn dài, sao lại để nó là những chuỗi ngày ưu tối, dằn vặt nối tiếp?
Bạn có thật sự muốn được yêu thương, tận hưởng sự tươi đẹp của cuộc đời này không? Hãy nhìn chú kiến nhỏ đã chiến đấu như thế nào để bảo vệ tổ của nó kìa, nó có thể bỏ chạy, nhưng nó chọn bảo vệ tổ, tổ là mái nhà của nó, có anh em nó, những cá thể cũng sẵn sàng chết để bảo vệ nó… Nó cảm thấy hạnh phúc khi sống cùng đồng loại hơn là lẻ loi ngoài kia.
Vậy người đàn ông của bạn có bảo vệ bạn trước những nỗi đau và nguy hiểm không hay anh ta là nguyên nhân chính của những sự tổn thương đau đớn nhất trong tâm hồn bạn?
Chỉ có bạn mới hiểu những cảm xúc mà bạn đã trải qua, những gì mà bạn cảm nhận, dù có ai đó hiểu bạn sâu sắc như thế nào đi nữa thì chính bạn vẫn là người hiểu mình nhất.
Có nhiều người luyến tiếc những thăng hoa lúc mới yêu và những tháng năm thanh xuân đã trao nhầm chỗ nên vẫn tiếp tục đào lỗ chôn mình vào vũng bùn hôi tanh đó, càng ngày càng lún, bất lực và tuyệt vọng…
Bạn không lẻ loi đâu, ngoài kia còn nhiều người giống bạn lắm, nhưng đừng tự an ủi mình như vậy, đó không phải là an ủi, đó là xúi dại chính mình. Ngoài kia cũng còn một số đông người đang rất viên mãn với cuộc sống của mình, không phải vì họ may mắn đâu, xin đừng nghĩ may mắn là không khí mà ai cũng hít thở được.
Đào được vàng là may mắn, nhưng bạn phải đào mới có thể “may mắn” được vàng. Chỉ hiếm hoi người trên thế giới bỗng dưng giàu có từ số tiền trên trời rơi xuống. Đơn cử như một đại gia trước khi qua đời đã mở danh bạ điện thoại và tìm những cái tên ngẫu nhiên để chia tài sản, mấy tỉ người và chưa đến chục người nằm trong danh sách, bạn nghĩ số ấy nhiều không?
Bạn có khát khao hạnh phúc không vậy? Hạnh phúc là do bạn tạo dựng chứ không phải do may mắn. Bạn có quyền từ chối lời cảm ơn của một người mang ơn bạn vì cảm thấy việc tốt mình làm chỉ nhỏ bé thôi thì bạn cũng có quyền từ chối một người đàn ông tồi đã làm tổn thương bạn nhiều lần (không có lý do gì biện minh cho việc hành hạ tinh thần người phụ nữ mình yêu cả).
Đây là bước đầu tiên trong việc tạo dựng hạnh phúc – tránh xa “cỗ máy tạo nỗi đau” như cách bạn vội nép vào lề hoặc giữ khoảng cách với chiếc xe lớn đang lao đi trên đường cùng chiều với bạn vậy.
Đây không những là bản năng mà còn là cả quá trình học tập, bạn phải học cách tránh xa đau khổ và từ chối một người đàn ông tồi khi “mọi cố gắng vun đắp” của bạn đã trở thành vô nghĩa, anh ta không ra đi thì bạn hãy làm điều đó.
Đứa trẻ mới sinh ra đã có bản năng từ chối những thứ nó không thích ăn bằng cách ngậm miệng, quay mặt đi hoặc cứng rắn hơn bằng hành động đưa tay ra cản cái mà nó không thích, nó rất biết yêu sự thoải mái và vui vẻ của bản thân.
Bạn đừng bảo bạn không còn là một đứa trẻ hoặc người lớn thì mọi cái không phải chỉ do mình quyết định mà còn nhiều thứ liên quan lắm hoặc đơn giản bảo tôi: “Nói thì hay lắm” – Vâng, nói thường dễ hơn làm. Nhưng hãy nhìn cách mà người hạnh phúc họ đang làm ngoài kia xem.
Họ khác bạn ở chỗ kim chỉ nam của họ không chỉ về phía người đàn ông mà là chỉ về phía hạnh phúc. Chính vì chỉ về phía chân trời hạnh phúc nên họ từ chối những thứ làm tổn thương họ, dù kiên quyết hay từ từ nhưng tất cả đều dứt khoát và không dây dưa.

khi ban cam thay khong hanh phuc
Đừng bao giờ cho rằng “hạnh phúc là một canh bạc” vì bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn sự bình yên cho tâm hồn mình.
Bạn có muốn xây dựng hạnh phúc không? Nếu có hãy điều chỉnh kim chỉ nam của cuộc đời! Nếu đó thật sự là người đàn ông của đời bạn, hắn sẽ không làm tổn thương bạn lâu đến thế. Tôi không phải đàn ông, không hiểu hết những suy nghĩ và hành động của họ nhưng tôi biết sự khác biệt giữa người đàn ông tốt và một kẻ tồi.
Tình yêu là hạnh phúc, bạn phải xây dựng hạnh phúc trên nền tảng “mối quan hệ hai chiều tốt đẹp”. Bạn không thể xây nhà trên đầm lầy, nó sẽ chìm, bạn không biết sẽ cần bao nhiêu xà bần để làm chắc nền móng ấy, mất bao lâu để làm được điều đó và đến lúc làm được rồi thì bạn còn bao nhiêu thời gian và sức lực để xây nhà nữa?
Mà nếu với sự kiên trì và sự mù quáng vô bờ bến, bạn xây xong ngôi nhà ấy đi thì bạn nghĩ anh ta sẽ cảm kích đức hy sinh của bạn mà yêu thương bạn hay chê “sự xuống cấp” của bạn và rước một cô gái trẻ đẹp và thông minh hơn về ở chung? Tôi bảo “thông minh hơn” vì rõ ràng cô ta không tốn chút sức lực nào mà vẫn hưởng trọn vẹn thành quả của người khác dày công tạo nên.
Bạn có thấy mệt mỏi không? Đây là một trong những nguyên nhân khiến người phụ nữ cam chịu sống với một gã tồi. Họ cảm thấy kiệt sức khi làm quá nhiều thứ nhưng vẫn không thể cải tạo được người mà họ cho là định mệnh của đời mình và họ chấp nhận sống chung với bão và không biết khi nào sẽ chết trong cơn bão ấy. Còn hạnh phúc như tia nắng mong manh le lói ngoài xa mà họ không bao giờ với tới được.
Bạn có dám tìm mọi cách để vượt qua cơn giông tố ấy không? Nếu không thì bạn biết kết quả tất yếu của bạn rồi đấy. Tệ nhất là chúng ta không dám nhìn nhận mình, chối bỏ bản thân và ước mình có thể chết đi hoặc được là người phụ nữ hạnh phúc ngoài kia… Thật bi thảm khi sống mà chỉ ước mình là một người khác.
Hãy xây dựng hạnh phúc từ những thứ giản đơn xung quanh bạn:
– Ra ngoài nhâm nhi loại nước uống mà bạn yêu thích cùng bạn bè hoặc một mình và tuyệt nhiên chỉ nói về chuyện vui, dự định tương lai, ước mơ và điều bạn đang khao khát. Đây là thế giới của bạn, là không gian của riêng bạn mà thôi.
– Đọc một cuốn sách hay ở đâu đó không phải nhà bạn và tuyệt nhiên không phải là trên giường (thư viện, khuôn viên trường đại học nào đó…).
– Rủ một người khác giới mà bạn thấy cũng tốt tính đi cà phê giờ nghỉ trưa. Trò chuyện thoải mái về những chủ đề… ngoài vũ trụ thay vì về các mối quan hệ chẳng hay ho nào đó.
– Nấu món ăn mình thích thay vì kẻ tồi thích.
– Cuối tuần đi shopping, vui chơi với bạn bè thay vì chuẩn bị điều hay ho cho gã tồi ấy.
– Chăm sóc bản thân thật tốt: Làm móng, spa, dưỡng da, dùng loại nước hoa mới, mặc một chiếc đầm quyến rũ… và nở những nụ cười rạng rỡ trên môi với những người xung quanh, đặc biệt là những người quan tâm và đối xử tốt với bạn.
– Hãy nhớ lại những sở thích, đam mê của bạn và thưởng thức nó say mê. Còn nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống này lắm.
– Bữa ăn gia đình với ba mẹ, anh chị của bạn, tại sao không? Cùng mẹ xuống bếp và trở về thuở xưa tươi đẹp. Bạn vẫn còn một mái ấm ơi là ấm bên đời mà, phải không?
– Đã bao lâu rồi bạn chưa đi du lịch vậy? Có muốn xách ba lô lên và đi vài ngày không?
Có một điều thú vị. Những bài hát với ca từ đẹp về tình yêu, “em là tất cả của anh”, “em là lý do anh tồn tại trên đời này”, “em muốn gì anh sẽ làm tất cả vì em”… rất hay và thường để… nghe thôi.
Những cặp đôi thật sự hạnh phúc là họ cùng nhau làm những điều khiến cả hai vui vẻ, cùng chung tay xây dựng mái ấm, bảo vệ lẫn nhau, tôn trọng, yêu thương nhau… Tất cả đều là “cùng nhau” và đôi khi cho nhau không gian riêng để làm những việc người bạn đời mình thích chứ không phải là một người chỉ biết nhận và một người chỉ biết cho đi.
Và đừng bao giờ cho rằng “hạnh phúc là một canh bạc” vì bạn hoàn toàn có quyền lựa chọn sự bình yên cho tâm hồn mình.

Huỳnh Bội Ngọc
(Theo Ione.vnexpress.net )
Read More

Dừng lại không phải hết yêu, mà là yêu thương chưa đủ để đến với nhau...

Leave a Comment

Có người nói cái gì của mình thì sẽ là của mình. Không của mình thì giữ càng chặt càng dễ mất. Vì anh chưa từng là của em nên em buông tay để chúng ta xa nhau. Em sẽ lại bước đi một mình không có anh là chỗ dựa những lúc em thấy mệt mỏi như 20 năm nay em đã làm

Khi yêu người ta thay đổi để hòa hợp với người mình yêu chứ không phải đánh mất bản thân. Và từ ngày quen anh, em như một con người khác.
Em một con bé cuồng công an, bộ đội, coi đó là lý tưởng sống trong suốt hàng chục năm. Em yêu màu xanh áo lính bằng cả trái tim, cả tuổi thơ. Ước muốn duy nhất thuở đi học của em là trở thành không phải một nữ quân nhân thì cũng là một nữ chiến sĩ cảnh sát. Nhưng mà em đã không làm được và bước vào một ngôi trường xa lạ không chút đam mê. Sống trong môi trường này đã 3 năm, cứ nghĩ rồi sẽ tìm được chút yêu thương với nó nhưng em đã không làm được. Em cứ nghĩ người yêu em sau này nhất định phải là một chàng trai áo xanh vì em không thể yêu thương cái gì khác ngoài màu xanh đó. Cho đến ngày em gặp anh. Anh làm em thay đổi. Trái tim em không còn hoàn toàn hướng về màu xanh đó nữa, nó đang chia làm 2: một cho màu xanh ấy và một cho anh. Anh mang đến cảm giác mới, làm em không còn hối hận sự lựa chọn của mình, em nhìn thấy tương lai, em thấy sức sống của tuổi trẻ trong mình đang trỗi dậy. Em thấy cuộc đời tươi mới.
Em một con người ghét người thất hứa, ghét người lỡ hẹn. Và anh lại là người lỡ hẹn với em bao lần. Nhưng vì nhớ anh em không còn quan tâm đến cảm nghĩ của bản thân. Em chỉ biết rằng mình muốn nói chuyện cùng anh. Và biết bao lần enh đọc tin nhắn của em mà không trả lời. Em cảm thấy hụt hẫng lắm anh à. Nhiều lúc ở giữa bao bạn bè nhưng em cản thấy cô đơn lắm. Và anh là nơi bình yên em muốn dựa dẫm vào. Nhưng thật khó.
Một đứa sống khép kín như em thì chẳng có nhiều bạn bè nên anh là mối bận tâm lớn nhất của em. Hàng ngày chỉ lên facebook chờ chấm xanh của anh, chờ anh nhắn tin. Nhưng anh gửi cho em một cái tin rồi lại biến mất. Nếu như những ngày đầu ngày nào không thấy em online thì anh gọi điên hỏi thăm thì bây giờ có khi cả mấy ngày chúng ta cũng không nói chuyện. Và một đứa lòng tự trọng cao ngất ngưởng như em thì chẳng thể mở lời. Chúng ta đang xa nhau dần phải không anh?
Chúng ta cũng đi chơi, cũng có những cái ôm ngày đông lạnh giá. Nhưng đó là mối quan hệ gì hả anh? Là bạn bè hay là một thứ gì khác? Đôi khi một mối quan hệ không rõ ràng khiến người ta thoải mái: là không có gì ràng buộc, là tự do, là muốn xa nhau lúc nào cũng được nhưng với em thì khác. Nhìn anh ở bên người con gái khác em muốn ghen nhưng chẳng có quyền gì, muốn quan tâm anh nhưng với tư cách gì đây?
Vậy em dừng lại anh nhé.Dù cho mối quan hệ của chúng ta đã bắt đầu hay chưa. Em sợ thói quen lắm! Sợ sự quan tâm là thói quen, nói nhớ cũng là thói quen. Một đứa kiêu ngạo như em chẳng thể cho phép mình nhớ một người, tức giận vì một người, khó chịu vì một người mà mối quan hệ với người ấy lại là một mối quan hệ không rõ ràng.
Dừng lại không phải hết yêu. Chỉ là yêu thương chưa đủ thôi!
Domi - Guu.vn
Read More

Một chuyện tình thấm đẫm nước mắt...

Leave a Comment

"Đây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi..."

Cuốn nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Tấm hình người thanh niên mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với chị.
Người yêu chị là công an.
Anh thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một năm.
Ngày anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi " Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?" làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh...Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần nhau.
Chị san sẻ niềm vui với anh ngày đầu tiên bước chân vào trường, khi anh kêu khó chịu bởi lần đầu tiên khoác lên người bộ cảnh phục vừa lạ, lại vừa gần gũi thân quen. Chị lo lắng khi anh kêu ngứa ngáy vì tắm bể nước tập thể không quen, ăn cơm nhà ăn lạ miệng, chị lại phải mua thuốc, mua muối đến cho anh.
Học viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được "sổ lồng", anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối "Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ". Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi "ra mắt" bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu "Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải..." làm chị thẹn đỏ mặt.
Chiều thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào thăm.
Năm đầu tiên anh học ở Thanh Xuân, năm thứ 2 chuyển lên Sóc Sơn. Những tuần anh không được ra ngoài, chị vẫn đi đi về về giữa hai tuyến bus để thăm anh. Đến nỗi bác tài tuyến bus 56 nhìn thấy chị bước lên xe thì không hỏi vé.
Cứ như thế, họ chia sớt cho nhau cả tuổi thanh xuân...
Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..
***
Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố giấu.
Yêu chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo " Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của ngành". Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu...
Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm nhưng lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi nhau.
Chị bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải đối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng hẳn.
Tình yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người...
***

Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng anh.
Anh nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thông.
Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh " Chị có phải là Mai không ?" – "Vâng, xin hỏi...cô là ai" ? – "Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa...". Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát...
Chị không hỏi han. Anh cũng không một lời giải thích...
Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện được.
Những chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét buồn.
Trong chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.
***
Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?
Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy...
Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký...
"Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.
Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là "con gái báo chí" chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi.
Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...
Thứ 6, ngày....
Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp em.
Anh đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng nổi.
Em yêu, tha thứ..."
Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".
Lòng chị quặn thắt ,mưa, nước mắt làm ướt nhòe thêm trang nhật ký của anh." Em ích kỷ quá, Thuận ơi..."
Trở lại Hà Nội, bạn bè ai cũng bảo chị gầy rộc đi. Có người không biết còn khen chị gầy đi trông xinh hơn. Họ đâu biết rằng, chị đã để mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Đêm Hà Nội lấp lánh sắc màu,đèn đường soi tỏ mặt đường bóng láng. Ngọn đèn nào dành cho chị khi bên đời không có anh ?
Chiều nay, xin cơ quan cho nghỉ một ngày, chị về lại T38...
Na Gấu
Read More

Cuối năm rồi, tiễn biệt những câu chuyện tình buồn thôi...

Leave a Comment

Có cơn mưa nào đi qua mà bầu trời không thay những đám mây mới, có chiếc lá nào héo úa tàn rồi lại mọc xanh trên cành? Tình cảm trong lòng cũng vậy. Cuối năm rồi, phải học cách từ biệt những mối tình cũ kĩ, buồn bã đã chế ngự rất lâu trong lòng...

Những ngày cuối năm ảm đạm cực kì. Bầu trời hình như cũng lười nhác mở mắt thì phải, xám xịt, ẩm ương, hệt như cô gái nhỏ sau một chuyện tình buồn.
Sáng nay thức dậy ra phố nhìn hàng cây trút lá mà cứ ngỡ như lòng mình đang khóc, tiễn đưa thứ tình cảm đáng chán chưa kịp nở hoa đã vội lụi tàn... Cô đơn mênh mông như khoảng trời trước mắt, đưa tay xua tan mà sao chỉ thấy nhiều thêm. Hoàn toàn bất lực với những khoảng trống mãi chẳng biết dùng gì để lấp đầy trong lòng. Nghe đâu người ta bảo tình yêu có thể lấp đầy khoảng trống, mà thực hư chẳng biết ra sao...
Đêm qua đã tự nhủ lòng mình rũ bỏ thứ tình cảmviễn vông đó đi, vậy mà sáng nay thức dậy lòng vẫn nặng những nghĩ suy về người...Tim ơi, mày lì quá! Bao dự định, kế hoạch muốn làm cùng anh trong mùa đông này vậy là cuối cùng chẳng thành, thôi em bỏ lại phía sau lưng mặc kệ cho chúng nó có chết cóng ở đó thì thôi chứ em mệt mỏi lắm rồi.

Cũng chẳng rõ cái cảm giác trống trải trong lòng này là gì nữa, chỉ biết nó cứ ở lì đấy, đuổi mãi không chịu đi. Đã vậy, cái mớ kỉ niệm về anh hình như lạnh quá cứ ôm chặt lấy em không chịu buông. Cơn bão lòng đêm qua chẳng biết sáng nay đã tan chưa, mớ cảm xúc hỗn độn trong tim hình như cũng không còn lộn xộn nữa. Tự nhiên thấy lòng mình một phút bình yên, dù cô đơn vẫn còn nhiều...
Có cơn mưa nào đi qua mà bầu trời không thay những đám mây mới, có chiếc lá nào héo úa tàn rồi lại mọc xanh trên cành? Tình cảm trong lòng cũng vậy. Cuối năm rồi, phải học cách từ biệt những mối tình cũ kĩ, buồn bã đã chế ngự rất lâu trong lòng. Đừng có ích kỉ khư khư giữ những câu chuyện buồn nặng nề mang trên lưng, cũng đừng quay đầu nhìn lại dĩ vãng chẳng mấy vui vẻ đó. Phải tập cho bản thân biết quên những điều đã thuộc về quá khứ, giữ chúng bên mình chỉ cản đường hiện tại và tương lai mà thôi!

Năm cũ cũng đang lững thững trôi qua rồi, tiếc cho những yêu thương chắp nối ấy thật nhưng đến lúc phải buông bỏ lại cái không còn giá trị để rảnh tay mà nắm lấy những thứ có giá trị hơn chứ. Đừng đón năm mới bằng những điều đã cũ, hãy chào nó bằng những ước mơ mới, bằng nhiệt huyết tràn đầy chứ không phải một bộ mặt ủ ê vừa thất tình. Mỗi năm đi qua, lòng người mỗi khác. Là con gái thiếu gì cách làm mới mình. Có thể cắt tóc, có thể mua một đôi giày mới, có thể thay váy trơn thành váy hoa, có thể học ghi ta thay vì nấu ăn, và cũng có thể thử yêu một người đàn ông khác nữa... Có vô vàn điều mới lạ thay đổi qua từng ngày mà chúng ta có thể thử, tuổi xuân được mấy lần mà cứ chần chừ mãi vì những tình yêu đã mang hình hài quá khứ.
Cuối năm rồi, tiễn biệt những câu chuyện tình buồn thôi...
Xử Nữ - Guu.vn
Read More

CHUYỆN TÌNH 2 CON HEO!!!!!

1 comment

Ngày xửa ngày xưa, có một cặp heo sống chung với nhau trong 1 chuồng heo, chúng nó rất thương yêu nhau và rất là yêu cuộc sống.

Mỗi lần ông chủ đem đồ ăn thức uống cho 2 chú heo này thì anh Heo luôn nhường cho em Heo ăn trước. Khi em Heo ngúng nguẩy đuôi ăn xong no căng bụng lên thì thức ăn thừa còn lại, anh Heo mới dám ăn nốt.

Hàng đêm anh Heo luôn ngồi canh cho em Heo xinh đẹp ngáy o o ngủ, anh Heo rất sợ khi mình ngủ say rồi chủ nhà sẽ mang em Heo xinh đẹp đi làm thịt thì chết mất. (Chỉ có heo yêu thì mới như thê)

Ngày qua ngày, em Heo xinh đẹp cứ béo ú í lên theo ngày tháng, nhưng anh Heo thì ngày một ốm o khò khử. Một ngày kia, đột nhiên anh Heo nghe thấy Chủ nhà đang to nhỏ với anh Đồ tể muốn thịt quách con Heo mái ú í kia đi...

Khi nghe thấy thế như vậy, anh Heo hết sức lo lắng và đau lòng ...

Trong mấy đêm khuya heo đực đều khóc như mưa và quyết định bắt đầu từ giờ trở đi sẽ giành lại những đồ ăn ngon và không cho heo cái ăn nữa .

Thế là từ hôm đó trở đi anh Heo thay đổi 180 độ, mỗi khi chủ nhà mang đồ đến là anh Heo tranh ăn trước và ăn hết nhẵn bóng . Mỗi lần ăn xong là anh Heo đều đi nằm phịch một cái ngủ khì, và không còn canh gác vào đêm khuya nữa.

Ngày lại ngày nối nhau qua đi, em Heo càng ngày càng thấy sự lạnh nhạt của anh Heo, em Heo buồn muốn khóc và ngày càng trở nên gầy ốm đi với thất vọng rất là nhiều. Thế mà anh Heo kia không thèm quan tâm cứ nhởn nhơ phè phỡn, ụt à ụt ịt cười he he suốt ngày ...

Một tháng qua đi rất nhanh, chủ nhà dẫn tên Đồ tể đến ngôi nhà ngàn sao của đôi tình nhân Heo, tên này phát hiện cách đây 1 tháng nàng Heo ú a ú í kia bây giờ chỉ còn có tí thịt bọ, thế mà chàng Heo kia lại Béo đến chẩy mỡ ra ...

Lúc này chàng Heo lăng xa lăng xăng chạy như điên để tạo sự chú í của chủ nhà để cho họ thấy mình là mình là Tôi không phai là Béo mà là mũm mĩm khỏe mạnh. Thế là tên đồ tể lôi xềnh xệch chàng Heo đi không chần chừ j cả ...

Trong khoảnh khắc cho vào lòng heo thì anh Heo đã kịp quay lại nhìn âu yếm nói với em Heo xinh đẹp: Mai này đừng có ăn nhiù nữa nha !! (T_T). Em Heo đau lòng vô cùng cứ đòi lao theo hết sức lực nhưng chỉ có cánh cửa gỗ lạnh lùng đóng sầm trước mặt, chỉ kịp nhìn theo giọt nước mắt long lanh chảy ra từ mắt anh Heo ...

Tối hôm đó ,em Heo căm thù nhìn theo cả nhà chủ đang cười hềnh hệch ăn thịt anh Heo...em Heo rất đau lòng và nằm vào khu vực mà anh Heo trước kia thường hay nằm, bỗng nhiên phát hiện trên tường có dòng chữ: “ Nếu như yêu mà không thể biểu đạt được tình yêu của mình cho người khác biết ,anh tự nguyện lấy sinh mạng anh để chứng minh ! “

Em Heo nhìn thấy dòng chữ này xong trái tim như vỡ ra hàng nghìn mảnh.

Read More

Kết thúc cũng là bắt đầu...

Leave a Comment

Những ngày đông dài, lòng ta cảm thấy thật lạnh lẽo. Nhưng rồi, nhờ có nó, ta đã biết tự sưởi ấm bản thân, tự đứng dậy sau những vấp ngã, tự học cách vượt qua để tiếp tục sống tốt. Cái lạnh của mùa cuối năm, sớm muộn gì cũng sẽ qua, rồi đất trời sẽ tỏa nắng. Giống như những muộn phiền, sẽ nhạt dần và lắng sâu theo thời gian.Và, hãy cứ tin, có một ngày trái tim sẽ lại ấm, cuộc đời sẽ lại tươi, và ta sẽ lại nở nụ cười. Như người ta vẫn thường nói " kết thúc là sự bắt đầu cho một hành trình mới."

"Hôm nay, một ngày hửng nắng trong những ngày ướt át của mùa đông- mùa tôi yêu nhất..
Ngồi và viết..
Viết cho những yêu thương cuối mùa..
Viết cho những cảm xúc ngắt quãng, cho những nỗi nhớ vơi đầy, cho lời yêu chưa kịp cất thành lời.
Viết cho những thổn thức, những khát khao trong ngày đông lạnh giá." <trích>
Cái khó chịu của hè đã đốt cháy bao cảm giác trống trải, lắng đọng lúc thu về. Để rồi đông qua, mọi thứ gần như tĩnh lặng, thì lúc này tôi mới biết "À, thì ra mình có nhiều khoảng trống lắm.."
Khoảng trống của cái 21 tuổi, biết bao nhiêu thứ đến như gió, đi như mưa, chợt thoáng ngang qua rồi chợt thoáng trở về, ùa trong nỗi nhớ da diết, thương trong nỗi mong chờ. Bất giác nhận ra, hạnh phúc như những hạt cát vụn, càng cố nắm, càng để rơi. Cho đến một ngày, nhìn lại trong tay mình, cảm xúc vỡ òa khi nhận ra hạnh phúc ấy chẳng đâu xa, chỉ đơn thuần là những thứ đang tồn tại xung quanh mình. Cuộc sống đầy những thăng trầm khiến bản năng con người phải tự mưu sinh, tự bươn trải để rồi mong muốn với tới một điều hoàn hảo mà quên mất rằng, cuộc đời làm gì có cái gì là toàn vẹn. Có hay thì chỉ là gia đình, là bạn bè, là những yêu thương vốn đã không đủ đầy và trọn vẹn.
Khoảng trống của những mối quan hệ, đến trong tình cờ rồi đi trong những vội vã. Yêu thương vốn dĩ là điều tốt đẹp nhất vậy mà đối với một số người, yêu thương chỉ là những dấu ba chấm không viết nên lời. Yêu thương quá hóa nhạt nhòa, yêu thương quá hóa mong manh. Càng yêu lâu càng khó buông bỏ, càng yêu nhiều càng khó quên.

Bất chợt lặng một chút, lắng nghe bản nhạc buồn rồi tự mình suy nghĩ, nghĩ cho những ngày dài trôi qua, nghĩ cho những thứ đã và đang có. Để rồi, một thoáng thẩn thơ, ước mong được đi đâu đó thật xa, đến nơi không xô bồ, không nhiều chuyện, tìm một thoáng bình yên cho tâm hồn hay đơn giản là bắt đầu một cuộc sống mới.
Những ngày đông dài, lòng ta cảm thấy thật lạnh lẽo. Nhưng rồi, nhờ có nó, ta đã biết tự sưởi ấm bản thân, tự đứng dậy sau những vấp ngã, tự học cách vượt qua để tiếp tục sống tốt. Cái lạnh của mùa cuối năm, vớimột chút mưa phùn đầy ẩm ướt xen lẫn những vạt nắng ít ỏi,sớm muộn gì cũng sẽ qua, rồi đất trời sẽ tỏa nắng. Giống như những muộn phiền, sẽ mờ nhat và lắng sâu theo thời gian.Và, hãy cứ tin, có một ngày trái tim sẽ lại ấm, cuộc đời sẽ lại tươi, và ta sẽ lại nở nụ cười.
Như người ta vẫn thường nói "kết thúc là sự bắt đầu cho một hành trình mới."
Helen Ny - Guu.vn
Read More

Sẽ thật khó để yêu một người vô tâm...

Leave a Comment

Và tôi sợ, có một ngày không còn gặp lại cô ấy. Không đi xa, không biến mất, chỉ sợ cái gọi là khoảng cách chia đôi hai tâm hồn vừa mới tìm lại tiếng yêu. Cái thứ ấy hình như mang tên “vô tâm”?

Ừ, thì sẽ thật khó để yêu một người vô tâm, nhưng sẽ lại dễ dàng bước vào trái tim họ. Bởi đâu một người trở nên vô tâm với tình cảm xung quanh, bởi nỗi cô đơn đã là một người bạn thân thiết từ lâu.
Cô ấy từng đau, tôi biết chứ, cô ấy quen với nỗi buồn nhưng không để ai nhận ra, tôi sẽ là người ấy và chính tôi muốn nắm tay em cùng tôi rời khỏi nơi đó. Trong em là một đại dương mênh mông rộng lớn yên tĩnh vô cùng và tôi biết tôi chính là một con tàu, tôi không phải là gió để vỗ về em và nhìn em chìm vào mặt nước. Tôi cũng không phải là nắng chói chang sưởi ấm em vào những đêm đông lạnh giá. Tôi lướt trên biển, tôi làm gợn sóng mặt nước tĩnh lặng trong em. Tôi khác họ, khác em và em chấp nhận để tôi lướt vào đời em như thế.
Nhưng em im lặng, em cứ sống vờ như không quan tâm đến mọi thứ, vờ như có tôi cũng được mà không có cũng chẳng sao, em vẫn sống tốt những ngày tôi chưa đến đấy thôi. Em từng đau, nỗi đau lớn hơn biển cả bởi tình đầu vụn dại, em lao vào yêu rồi chấp nhận từ bỏ, im lặng sống một cuộc đời vô vị giữa đất trời.
Em sẽ yêu, và em yêu tôi đấy thôi nhưng em lại không lên tiếng. Em không dám mang trái tim ra đặt cược, em sợ tay tôi không níu giữ sẽ lại đánh rơi giữa lòng đại dương và tôi để em tự giữ lấy nó bởi tôi tin nó thuộc về tôi thì em có cất giữ cũng vậy thôi. Em không thể hiện em quan tâm đến tôi nhưng nhìn vào ánh mắt em tôi nhận ra được điều ấy vì khi yêu người ta vẫn luôn tin vào cảm nhận của mình. Em không tin vào mãi mãi, “đời này kiếp này” là một khái niệm em hằng ao ước nhưng lại không dám tin là nó hiện hữu nên tôi sẽ không nói đến mà sẽ thực hiện để em nhận ra.
Yêu một cô gái vô tâm là khi bạn mệt mỏi đi làm về nhà là bắt gặp trên bàn có một gói thức ăn khuya không được báo trước.
Yêu một cô gái vô tâm là sẽ không nhận được những lời căn dặn mặc thêm áo mỗi khi trời trở gió, nhưng trong cốp xe của bạn lúc nào cũng có sẵn chiếc áo ấm.

Yêu một cô gái vô tâm là chỉ nhận được ánh mắt hững hờ không màn đến mỗi khi đối mặt, nhưng khi bạn lướt qua cô ấy luôn ngoái đầu lại nhìn âu yếm.
Yêu một cô gái vô tâm là sẽ chẳng nhận được tin nhắn quan tâm mỗi ngày nhưng bạn có thể đoán được dáng vẻ mỉm cười cầm điện thoại chờ tin nhắn của cô ấy.
Yêu một cô gái vô tâm là những lúc cãi nhau giận dỗi cô ấy sẽ không cúi đầu xin lỗi bạn, nhưng cô ấy chỉ chờ nghe một lời vỗ về an ủi thôi là sẽ sà ngay vào lòng bạn.
Và còn nhiều, nhiều lắm những cái vô tâm mà bất cứ chàng trai nào cũng khó mà thích ứng được. Nhưng chỉ cần bạn quan tâm cô ấy một chút thì tất cả những gì bạn nhận lại là vô số sự phủ định của vô tâm.
Sẽ thật khó để yêu một cô gái vô tâm như em, nhưng nhìn xem một khi bước chân vào được trái tim em tôi chỉ nhìn thấy hình bóng của mình trong đó và tôi cũng sẽ không bao giờ để em bước đi.
Em vô tâm, chỉ cần anh không vô tình, thế là ổn.
Phương Bảo Kiều

Read More

Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?

Leave a Comment

Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.

Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em.
Đông đến, em lại chỉ có một mình.
Những con phố giấu mình rụt rè sớm hơn, em đi qua những khoảnh khắc trái tim lật ngửa để lộ nỗi buồn chỉ chực rơi vãi ra ngoài. Phố sao mà đau còn em sao buồn thế. Người yêu ơi, cớ sao em đi tìm mà anh vẫn chẳng thấy đâu?
Gió mùa vẫn hắt hiu lướt qua bờ vai em run lên từng đợt, em lại chỉ biết co mình nhìn những người lạ lướt qua. Ai cũng vội vã, ai cũng mệt nhoài, ắt hẳn người ta cũng giống em, cũng cô đơn và phải cô đơn quá lâu đến thế.
Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.

Bắt đầu nhận ra sự hữu hạn của thời gian, thoảng thốt khi mùa héo tàn là một năm đã hết. Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.
Bỗng nhiên sợ lạnh…
Bỗng nhiên sợ lòng trống không…
Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.
Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?
Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…
CaDe - Guu.vn
Read More

Thư tình gửi Cô Đơn

Leave a Comment

Em từng cô đơn, nhưng khi gặp anh, hai kẻ cô đơn gặp nhau rồi chia sẻ với nhau nỗi cô đơn, để rồi cô đơn vơi dần, vơi dần, đến mức em hạnh phúc với cả việc có anh – Cô Đơn ạ.

Chào anh, em rất vui khi anh đọc được những dòng này, bởi em viết là để dành cho anh, người tình Cô Đơn của em.
Thật tuyệt là khi em chưa có người yêu, chưa tìm được mảnh ghép của trái tim mình thì anh xuất hiện. Nhưng chẳng ngờ, em đã phải lòng anh, đến mức không muốn yêu ai, cứ nghĩ chưa đến lúc để mà hẹn hò với ai ngoài anh. 
Anh có những điều thật đặc biệt, thật đáng yêu mà những chàng trai xung quanh em không có được. Vốn dĩ người ta phải lòng nhau cũng bởi nhìn ra điều đặc biệt của nhau, có lẽ vì vậy mà em bị anh cưa đổ mà không cần tỏ tình. 
Anh còn có thể làm tốt rất nhiều việc mà em chẳng bao giờ làm được, chẳng hạn như quan tâm ai đó 24/24 mà chẳng đòi hỏi sự đáp lại, cứ lặng lẽ ở bên và đến lúc người ta không cần anh nữa, anh cũng lặng lẽ ra đi. Em tự hỏi tại sao anh lại cao thượng đến vậy?
Anh còn rất đẹp trai theo một cách lạ, khó mô tả cũng đau đầu nếu phải hình dung ra vẻ đẹp của anh. Đẹp đến mức chẳng cô gái nào dám chối từ anh, đôi khi lại khao khát nhìn thấy anh dù đang ở cùng người mình yêu.

Ở bên anh, em vẫn luôn à em, em vẫn giữ được sở thích ăn mãi không biết chán, ngủ mãi không thấy no, hay thậm chí chẳng cần bỏ thói quen đọc sách trong toilet, hát hò ngớ ngẩn mỗi lúc nấu ăn… vì anh chẳng bao giờ chê em cả, anh chỉ mỉm cười nhìn em. Chỉ cần vậy thôi, em cũng đủ cảm thấy là chính mình thật tuyệt.
Khi quen anh, em cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, em học được cách sống tự lập, thôi dựa dẫm vào gia đình, thôi đòi hỏi những điều không phù hợp với mình và thôi cảm thấy cô đơn khi không có ai ở bên. Bởi bên cạnh em luôn có anh.
Yêu anh từ những điều bình dị anh đem đến cho em. Yêu anh từ những lần em thôi khóc lóc vì vấp ngã, tự mình đứng dậy và mỉm cười. Yêu anh từ sự mạnh mẽ của chính em được rèn luyện từ khi quen anh – quen với Cô Đơn.
Em từng cô đơn, nhưng khi gặp anh, hai kẻ cô đơn gặp nhau rồi chia sẻ với nhau nỗi cô đơn, để rồi cô đơn vơi dần, vơi dần, đến mức em hạnh phúc với cả việc có anh – Cô Đơn ạ.
Người ta thường trêu anh là “cô vợ chú Đơn”, nhưng với em anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên đời, anh cao thượng, anh tinh tế… Và em sẽ yêu anh cho đến khi có một ai đó đến và yêu em như em yêu anh.
Gửi anh, chàng trai Cô Đơn em muốn hẹn hò thêm ba năm nữa, anh đồng ý không anh?
Greenstar
Read More
Previous PostOlder Posts Home
Powered by Blogger.