Em có hạnh phúc không?

Leave a Comment
Phố xá, những quán cafe, thậm chí đến cả mạng xã hội cũng như được ướp cái hương ngan ngát của hoa hồng và cái vị nhát đắng của chocolate. Cái bụng rỗng sôi ì xèo thì lại dẫn đôi chân đi theo mùi hấp dẫn của đồ ăn. Trên tầng 5, đèn huỳnh quang héo hắt, đôi trai gái chụm đầu vào cái bếp gas nhỏ, chẳng nghe lỏm được lời thì thầm yêu thương nào... nhưng rõ ràng cảnh tượng gợi ra sự gắn bó làm người ta phát thèm. Họ đang hạnh phúc lắm đấy. Ừ, có những thứ hạnh phúc làm người ta phát phì cười vì cái sự rùm beng, ầm ĩ, và cuối cùng là lãng xẹt của nó; lại có những hạnh phúc bình dị khiến ta cứ phải đứng lặng mà ngắm nhìn... 

Em hẳn vẫn nghe nhắc nhiều đến Duyên - Nợ. Người ta thường vin vào nó để nói về những mối quan hệ. Tôi thì vẫn luôn tin - phải là có duyên thì người ta mới gặp nhau, yêu nhau. Còn mọi chuyện sau đó - chẳng thể do ai quyết định ngoài ta. Bởi thế, ta mới vì một chữ “duyên” mà dấn mình vào chữ “chấp” để rồi ôm lấy khổ đau. Em cũng từ một chữ “nợ” mà đau đớn nhận ra duyên kia bẽ bàng. Xin nhớ cho rằng chẳng có chuyện yêu nhau mà biết trước duyên nợ mình kết thúc lúc nào, chẳng có cái gọi là duyên tan nợ hết, mà chỉ có chuyện người trong cuộc không đủ cố gắng, không đủ kiên nhẫn, yêu thương chẳng đủ rộng dài, rồi cuối cùng đem lòng người bạc mà đổ cho duyên ngắn phận mỏng... nghe có đáng buồn (cười) không?! 

Vậy nên, em à, đừng tin! Nếu hạnh phúc kia là đích đến thì luyến ái chắc chắn không phải là con đường duy nhất. Cũng chẳng có ai bê đến trước mặt em một cái hộp to đùng và hét lên "Hạnh phúc đây, hãy nhận lấy đi!". Hạnh phúc, suy cho cùng cũng là cảm nhận riêng của mỗi con người. Nếu đã từng trải qua chuỗi ngày dài thấy sự sống này mất đi ý nghĩa, nằm dài trong chăn, muốn khóc mà không rơi nổi một giọt nước mắt - hẳn em sẽ hiểu nụ cười vô tư ngày xưa quý giá thế nào. 

Nếu đã từng sống những ngày mà đi làm về chỉ biết nằm dài chờ một ngày như thế nữa trôi qua, hẳn em sẽ hiểu giá trị của mỗi chuyến đi, mỗi cuộc hẹn hò - dù là nhỏ và đầy ngẫu hứng. Hay đơn giản chỉ là cái giây phút thèm được nghe tiếng người nói sau những ngày tự nhốt mình trong bốn bức tường với tất cả tuyệt vọng và sợ hãi - cũng thấy hạnh phúc như mình được sinh ra lần nữa... 

Gom nhặt và nhấm nháp những niềm vui nho nhỏ, em sẽ thấy điều to to hơn, ấy là hạnh phúc.

Hồng Thơm
LIKE and Share this article: :
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 comments:

Post a Comment

Powered by Blogger.