“Em xin lỗi, em thực sự mệt rồi”

Leave a Comment
Chàng trai và cô gái cùng sinh ra trong một ngôi làng nhỏ yên bình, mỗi buổi chiều anh thường hẹn cô cùng nhau ra đồng mò tôm bắt cá. Mỗi lần như vậy anh luôn thu hoạch được một giỏ đầy tôm cá, còn cô gái một giỏ trống không. Cô cảm thấy thất vọng ,ngân ngấn nước mắt, một mình quay về nhà. Sau bữa tối, chàng trai đến gõ cửa nhà cô, cô gái mở cửa ra nhìn thấy chàng trai, quay đầu bước vào nhà. Chàng trai đuổi theo, nói yếu ớt : “ anh xin lỗi, anh bắt hết tôm của em rồi, cho em này, anh thả nó vào bình cá, em nhớ chăm sóc chúng nhé”. Cô gái ánh mắt sáng bừng, cười rạng rỡ. Tuổi thơ của họ cứ như thế trôi qua. Thời gian thấm thoắt  thoi đưa, hai người lớn lên từng ngày.
web2 - Copy - Copy (16) - Copy - Copy

Đơn thuần “ Anh xin lỗi ”.
Chàng trai luôn thích bày trò chọc ghẹo cô gái, và thường làm cho cô sợ hãi khóc toáng lên, sau đó lại nhẹ nhàng dỗ dành cho đến lúc cô cười ngặt nghẽo. Đến tuổi trưởng thành cũng vẫn như vậy. Chàng trai thường lén lút xì lốp xe cô gái, sau đó trốn đi thật xa, nhìn cô vất vả đẩy xe trên đường ,rồi đợi cô gọi điện thoại mắng anh rỗi hơi phá hoại . Nhưng chàng trai vẫn cứ thích cô gái nhiều như vậy. Anh chậm rãi bước đến bên cạnh, giành lấy dắt chiếc xe đạp bị xịt lốp.  Mặc kệ cô la mắng, anh vẫn cứ cười. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của chàng trai mới lớn. Sau đó lại ra vẻ oan ức nói với cô : “ anh xin lỗi, anh sai rồi”. Cô gái lập tức dịu giọng, bảo với anh lần sau không được phép làm những trò ngớ ngẩn như thế này nữa. Chàng trai gật đầu đồng ý, thế là trên quãng đường dài dưới ánh nắng chiều tà le lói , cô cậu học trò vui vẻ cười đùa.
Hạnh phúc “ Anh xin lỗi”.
Sau khi tốt nghiệp, chàng trai và cô gái mỗi người đều có những công việc riêng, công việc của anh rất bận rộn, có lúc mỗi tháng chỉ có một buổi để nghỉ ngơi, còn cô gái luôn than vãn anh lạnh nhạt hờ hững với cô. Cuối cùng, bọn họ cũng đã lần đầu tiên cãi nhau. Cô gái oan ức khóc nức nở, nhưng chàng trai lại tức tối nói với cô “ Đây là vì công việc của anh”. Lần chiến tranh lạnh này kéo dài rất lâu. Cuối cùng, cô gái không kiềm chế nổi, chủ động làm hòa với anh. Rất nhiều lần sau này anh và cô đều cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng mỗi lần như vậy, đều là cô khoan nhượng trước. Năm đó, sinh nhật cô gái, chàng trai đồng ý tổ chức cho cô một sinh nhật thật lãng mạn, cô gái vui mừng chuẩn bị một bàn tiệc thật lãng mạn, ăn mặc trang điểm thật đẹp , chờ đợi chàng trai về nhà cùng cô đón những giây phút hạnh phúc. Chờ đợi rồi lại chờ đợi, chờ đợi đến sáng ngày hôm sau. Cô tỉnh dậy trong giấc mơ, nhưng giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Chàng trai nhìn thấy cảnh tượng ấy, xót xa lau nước mắt cho cô : “ Anh xin lỗi, lấy anh nhé”. Thế là anh rút ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô.
 “ Anh xin lỗi” cũng là một kiểu thề thốt.
Sau khi kết hôn, sự nghiệp chàng trai lên như diều gặp gió, anh thường xuyên về muộn, thường xuyên không ăn cơm ở nhà. Còn cô trở thành người phụ nữ nội trợ, mỗi ngày đều chu đáo chuẩn bị những món ăn chồng thích, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ chờ anh trở về nhà. Cô cũng thường đi chợ mua ít tôm về thả vào bể cá để nuôi. Chàng trai luôn hỏi cô gái sao lại kỳ quặc như vậy, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Dần dần, mỗi lần trở về nhà, trên người chàng trai có mùi nước hoa của con gái . Mỗi lần như vậy, cô chưa kịp hỏi anh đã vội vàng chủ động giải thích. Kể từ lúc đó, cô không còn vui vẻ nói cười như trước nữa. Những ngày sau đó, lúc chàng trai trở về nhà, trên người anh cũng vẫn là mùi nước hoa ấy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ hỏi anh, nhưng anh vẫn như vậy, chủ động giải thích : “ Anh xin lỗi, hôm nay lại phải tiếp khách”
 “ Anh xin lỗi” . Những lời nói dối bắt đầu.
Dần dần, chàng trai không về nhà nữa, lúc nào cũng phải đi công tác nước ngoài, công ty của anh ngày càng phát triển, bên cạnh luôn bị bao vây bởi những kẻ nịnh bợ. Còn cô, hầu như cô không ra khỏi nhà, cô đi siêu thị mua rất nhiều mỳ tôm, và một số đồ dùng hàng ngày, sau đó nhốt mình trong nhà ngày này qua tháng khác. Trước đây, cô sẽ thường xuyên nói chuyện với anh, còn bây giờ, cô chỉ có một mình, bên cạnh không có lấy một người nói chuyện. Mỗi lần gọi điện hỏi anh lúc nào về nhà, lần nào anh cũng chỉ gấp gáp trả lời một câu : “ Anh xin lỗi, anh bận quá” rồi dập máy. Cô gái thất vọng đặt điện thoại xuống, kể từ đó về sau cũng không hỏi thêm câu đấy một lần nào nữa.
 “ Anh xin lỗi” chỉ là một lời nói miễn cưỡng.
Cô gái bắt đầu chăm sóc bản thân, cô cảm thấy anh không về nhà, có thể là do anh chán cô, cô quyết định không chán chường nữa, hạnh phúc của mình là do mình giành lấy. Một ngày, cô đến chỗ chàng trai làm việc, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Cô tìm đến nơi mà chàng trai thường nói bận, cô tỉ mỉ quan sát từng ngóc ngách trong công ty, tất cả mọi thứ ở đây đều rất đẹp.  Cuối cùng cũng đến được phòng làm việc của anh , nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô sững sờ. Trước mặt cô không phải là chồng cô, cũng không phải là chàng trai thường xịt lốp xe của cô, càng không phải là cậu bé bắt tôm thả vào bình cá cho cô nuôi, mà là một người đàn ông đang quan hệ với một người phụ nữ. Trước mắt cô một mảng đen mờ mịt, cô muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa, nhưng không hiểu sao chân cô không còn chịu sự điều khiển của não bộ nữa. Nó không chịu đi, cứ đứng chôn chân như vậy. Lâu sau, chàng trai mới phát hiện ra sự xuất hiện của cô, mặt anh biến sắc, vội vã mặc quần áo vào. Nhưng cô gái quay lưng bỏ đi, anh chạy như bay đuổi theo cô. Đếm đó, trời mưa rất to như muốn đắm cả thành phố. Cô không để ý tiếng anh gọi cô, cứ chạy đi, chạy theo hướng về nhà. Chàng trai chạy theo sau cô hét lên : “ Anh xin lỗi, anh vẫn yêu em, anh xin lỗi, anh thực sự chỉ yêu em thôi”. Nhưng mà giữa màn mưa cô gái không thể nghe thấy những lời này.
“ Anh xin lỗi” lời nói làm người khác đau lòng.
Chàng trai không tìm thấy cô gái, cô gái mất tích rất lâu. Thế giới của chàng trai một mau đen tối, không có tâm trí làm bất cứ việc gì. Anh không nghĩ được cô sẽ đi đâu, bởi vì cô không có bạn bè, người bạn duy nhất của cô là anh. Chàng trai giây phút nào cũng cầm điện thoại trên tay, bởi vì anh sợ lỡ mất cuộc gọi của cô. Cứ đợi như vậy, nửa năm trôi qua,một hôm, anh nhận được một chiếc hộp. Anh vội vã mở ra xem, bên trong toàn là tiêu bản của con tôm, có con đang nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây, có con lại trốn trong đám cỏ … . Bên cạnh đó là một bức thư .
“ Em trước sau vẫn không có dũng khí đến gặp anh, có thể là em quá yếu đuối, cũng có thể là em thực sự không muốn gặp lại anh, em nghĩ những ngày này anh sống rất tốt. Em cũng vậy, từ ngày rời xa anh em học được cách sinh tồn, em hiểu được làm thế nào để kiếm tiền nuôi sống bản thân, chứ không phải mỗi ngày nấu những món anh thích chờ anh về cùng ăn. Chờ cho đến khi thức ăn nguội đi cũng không thấy bóng dánh anh đâu. Em đã không dùng điện thoại nữa rồi, bởi vì em đã không còn vì anh mở máy 24/24 khiến bản thân lo lắng ,hồi hộp chờ đợi. Em hiểu được cách yêu bản thân, trân trọng từng giây phút cuộc sống này. Em nghĩ em có thể quên được anh, bởi vì anh lấy tình yêu, sự tin tưởng của em ra làm trò đùa.  Đơn xin li hôn nằm dưới bể cá, anh ký xong, gửi đơn đến cho em theo địa chỉ này nhé. Em xin lỗi, em thực sự mệt rồi ”.
Chàng trai lần theo địa chỉ tìm đến nhà cô, anh tràn ngập hy vọng có thể lại được nhìn thấy cô, sau đó xin cô tha thứ, và nói với cô anh không thể sống thiếu cô thêm giây phút nào nữa. Nhưng người anh nhìn thấy lại là bố của cô, còn di ảnh sau lưng ông ấy là hình cô. Bố cô nói với anh, sau khi viết xong bức thư gửi cho anh, cô đã nhảy lầu tự tử.
Hóa ra “ Em xin lỗi” cũng là một kiểu kết thúc.
Ngày hôm đó, chàng trai  phát điên.
 Minh Phạm- Blogtamsu.vn
LIKE and Share this article: :
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 comments:

Post a Comment

Powered by Blogger.