Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình yêu chật chội. Dẫu yêu nhau nhiều đến mức không thể rời xa nhau, yêu nhau đến mức không thể sống thiếu nhau. Nhưng đâu đó, khoảnh khắc nào đó khi phải đối diện với sự cô đơn, người ta mới thấy sợ hãi cái cảm giác hoang hoải, lặng lẽ một mình bởi không có người mình yêu bên cạnh. Người ta nhận ra rằng, sống trên cuộc đời này, đừng yêu ai đó hơn bản thân mình cả. Nếu yêu ai đó hơn chính bản thân mình là đang có lỗi với chính mình. Bởi lẽ, nếu yêu ai đó qua nhiều, một lúc nào đó ta sẽ biến tình yêu đó thành sự trách móc và đừng trách ai đó làm bạn thất vọng mà hãy trách bản thân đã cho đi yêu thương quá nhiều để trông đợi quá nhiều từ họ.
Từ khi biết tự ý thức rằng bản thân phải độc lập, phải tự dựa vào chính mình thì mỗi lần mệt mỏi mới cảm nhận thấm thía nổi cái sự cô đơn. Người ta thường bảo, những người mạnh mẽ nhất luôn là những người cô đơn nhất bởi lẽ sự yếu đuối luôn được che mờ đi bởi vỏ bọc của sự cứng rắn, bất cần. Người ta cứ gồng mình để cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, làm điểm tựa cho người khác nhưng đến khi thấy bản thân mệt nhoài và yếu đuối, khi ta tìm điểm tựa cho chính mình, thì nhận ra rằng, mình mới chính là người đơn độc.

Có đôi lúc không còn bận rộn với những lo toan cơm áo, không hòa mình vào sự tất bật của cuộc sống bon chen, đêm về trải lòng với những cảm xúc thực của chính bản thân mình, thấy nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên má rồi nghĩ vu vơ. Giá như mình luôn có ai đó bên cạnh, giá như những lúc thấy buồn cô đơn hay tuyệt vọng, luôn có ai đó bên cạnh để yêu thương. Gía như mỗi lần thấy mệt mỏi vì cuộc sống xô bồ bon chen, có ai đó nắm chặt lấy tay mà bảo rằng “ Dù cuộc sống có gian nan, khi mọi thứ đều quay lưng lại với em, vẫn còn có anh song hành”. Gía như, dù trong hoàn cảnh nào, bất kỳ ở thời điểm nào cảm thấy chênh vênh trong cuộc sống luôn có sẵn một bờ vai. Nhưng thực ra không có cái giá như nào cả. Phải chăng là chấp nhận cho cuộc sống tự thấy thoải mái hơn?
Có phải tình yêu đẹp chỉ tồn tại trong những cuốn phim hay và trong những câu truyện cổ tích. Có phải sự lãng mạn ngọt ngào chỉ hiện hữu trong trí tưởng tượng của mỗi người. Có phải tình yêu, sự đồng cảm, và sự cảm nhận nhạy bén chỉ mỗi ta là người biết đến, cảm nhận thấy một sự hiện hữu trong cuộc đời. Gía mà lúc ta bị thương có người băng bó,lúc ta yếu mềm có người nâng đỡ, giá như có ai đó thực sự hiểu ta, hiểu những điều ta chưa kịp nói, hiểu những khoảng lặng trong mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời ta. Điều hạnh phúc nhất của mỗi con người, là gặp được một người luôn bên cạnh ta những lúc ta yếu đuối nhất, sẵn sàng có mặt lúc ta cần, chăm lo cho ta những lúc ta đơn độc…
Có đôi lúc, thấy thèm lắm một sự nhạy cảm từ người mình thương yêu, thèm lắm những hành động chứ không đơn thuần là lời nói “anh yêu em”. Thèm lắm một cái ôm thật chặt mỗi khi thấy yếu lòng, thèm lắm sự hiện hữu bằng da bằng thịt mỗi khi cô đơn trống vắng. Rồi đôi khi tự hỏi, nếu một ngày nào đó bỗng dưng em biến mất khỏi cuộc đời này, liệu có ai đó bổ nhào đi tìm em không? Liệu anh có còn yêu em, có tìm mọi cách để tìm em không hay lãng quên em ngay phút chốc.

Có đôi lúc thấy lòng chênh vênh đến lạ, có phải vì cuộc sống này người ta sống quá nhiều với những tính toan và mất đi lòng tin để rồi cứ sống như chú nhím xù sợ bị tổn thương mà làm đau người khác.
Ngày còn bé, mỗi lần ốm bố mẹ đều ở bên, nào là nịnh để ăn hết bát cháo gà mẹ nấu, nào là dọa uống thuốc không ông ba bị sẽ bắt đi. Có lần ốm một trận rất nặng, nằm mê man thấy ông mặt trời mọc ngay ngoài cửa sổ, thấy những hình ảnh mập mờ cứ nhòe đi, và rồi thấy mình cứ thiếp đi dần vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt lo âu của bố mẹ, mà tự hỏi lòng không hiểu vì sao. Bây giờ mới thấy rằng mình có một tuổi thơ thật hạnh phúc. Suốt những năm tháng đi học xa nhà, tự phải lo cho bản than, có ốm, có đau cũng tự mình chiến thắng bệnh tật. Chưa một lần được ai đó nấu cho bát cháo, chưa một lần được ai đó chăm sóc, không phải vì không muốn có ai đó bên cạnh. Đơn giản rằng muốn ai đó tự cảm nhận được nỗi đau, nỗi cô đơn chứ không phải là sự đòi hỏi. Có những đợt ốm kéo dài cả tháng, nào thì mệt mỏi, nhưng rồi bận lo toan học hành, bận lo toan cơm áo cũng khiến bệnh nó chán mình luôn. Cứ như vậy, sống với sự đơn độc mà chính bản thân mình tạo ra, nên mỗi lần thấy cuộc đời ai đó đơn độc, thiếu thốn tình cảm, tận đáy lòng thấy sự cảm thông sâu sắc. Bằng cách này hay cách khác, muốn được giúp đỡ, bù đắp những tổn thương trong lòng họ. Để hy vọng một ngày nào đó, ai đó nhìn thấy sự tổn thương trong lòng mình mà xoa dịu, yêu thương và nâng niu trọn vẹn…
0 comments:
Post a Comment