Xưa còn bé, lá sen làm ô nhỏ
Che trên đầu, ù chạy dưới cơn mưa
Lá mong manh, khéo mấy cũng chẳng vừa
Mưa tội nghiệp nên mưa chừa hai đứa
Thời gian trôi, mình lớn thêm chút nữa
Anh vẫn cầm chiếc lá chạy trong mưa
Chỉ có em, em giờ chẳng như xưa
Chỉ đứng nép bên hiên nhìn mưa xuống
Thắc mắc hỏi, em nhìn anh luống cuống
Em áo dài nên chẳng muốn đi mưa
Em lớn rồi, sao có thể như xưa
Che chiếc lá mà dầm mưa chung bước
Năn nỉ mãi, em ngập ngừng: "Thôi được!
Nhưng bây giờ anh đi trước, em sau
Em cấm anh, không được ngoái nhìn sau
Anh đi trước, em theo sau e ấp
Tay run run em ôm ngang chiếc cặp
Che ngang ngực, ngượng ngập bước trong mưa
Mưa bây giờ, mưa chẳng giống ngày xưa
Mưa tinh nghịch nên chẳng chừa hai đứa!
Che trên đầu, ù chạy dưới cơn mưa
Lá mong manh, khéo mấy cũng chẳng vừa
Mưa tội nghiệp nên mưa chừa hai đứa
Thời gian trôi, mình lớn thêm chút nữa
Anh vẫn cầm chiếc lá chạy trong mưa
Chỉ có em, em giờ chẳng như xưa
Chỉ đứng nép bên hiên nhìn mưa xuống
Thắc mắc hỏi, em nhìn anh luống cuống
Em áo dài nên chẳng muốn đi mưa
Em lớn rồi, sao có thể như xưa
Che chiếc lá mà dầm mưa chung bước
Năn nỉ mãi, em ngập ngừng: "Thôi được!
Nhưng bây giờ anh đi trước, em sau
Em cấm anh, không được ngoái nhìn sau
Anh đi trước, em theo sau e ấp
Tay run run em ôm ngang chiếc cặp
Che ngang ngực, ngượng ngập bước trong mưa
Mưa bây giờ, mưa chẳng giống ngày xưa
Mưa tinh nghịch nên chẳng chừa hai đứa!
------------------------------------------------------------------------------
Em vẫn mãi thời mơ mộng củ
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đến xem nhà chồng mấy dặm
Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn nganh anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng
Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trogn bàn tay anh ấm
Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá giờ đã thành kỷ niệm
Anh hỡi anh giữa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Để kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ.!
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đến xem nhà chồng mấy dặm
Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn nganh anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng
Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trogn bàn tay anh ấm
Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá giờ đã thành kỷ niệm
Anh hỡi anh giữa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Để kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ.!
------------------------------------------------------------
Giá như hôm ấy đừng mưa,
Để em về chú hiên thưa buổi chiều
Phải chi trời đừng mưa nhiều
Để anh mạnh bước đánh liều làm quen.
Phải chi em đừng ngẩng nên
Để anh bắt được cái duyên nụ cười.
Phải chi anh chịu ngỏ lời
Thì mình đâu phải một thời cách xa.
Phải chi...thôi phải chẳng là
Thì mình đâu phải cách xa một thời.
Để em về chú hiên thưa buổi chiều
Phải chi trời đừng mưa nhiều
Để anh mạnh bước đánh liều làm quen.
Phải chi em đừng ngẩng nên
Để anh bắt được cái duyên nụ cười.
Phải chi anh chịu ngỏ lời
Thì mình đâu phải một thời cách xa.
Phải chi...thôi phải chẳng là
Thì mình đâu phải cách xa một thời.
0 comments:
Post a Comment