Yêu một chàng “phi công”

Leave a Comment
Rõ là trẻ con mà. Vậy mà hắn không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Hắn trẻ con thế thôi chứ cách hắn chăm sóc tôi thì nhiều “người lớn” chưa chắc đã làm được. Người lớn thì cái tôi cũng lớn, họ quá bận để yêu thương. Tôi hạnh phúc khi có hắn bên cạnh. Tôi với hắn ngay từ lúc ban đầu đã gặp nhiều khó khăn, nhiều dị nghị, chỉ biết cùng nhau cố gắng từng ngày. Yêu hắn, tôi chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ ra sao, chỉ biết yêu là yêu vậy thôi.
***

“Em yêu chị thật lòng đó! Chị đừng nghĩ em đùa giỡn! Chị đừng có ngại em còn nhỏ. Em chín chắn lắm đó!”.

Đến câu tỏ tình cũng rất trẻ con. Hai mấy tuổi rồi mà tính tình như đứa con nít. Hắn nói câu: “Em thích chị” hay “Em yêu chị” mà chẳng ấp úng hay ngại ngùng gì cả. Sau này ngày nào hắn cũng nói như những câu nói thường ngày. Tôi cứ tưởng hắn phải ghê gớm và kinh nghiệm tình trường lắm mới tỏ tình một cách tỉnh rụi như vậy. Ai ngờ đến khi nói lời chia tay thì hắn lại nói không nổi, hắn nói mà nức nở, hai hàng nước mắt chảy tràn, phát âm chẳng nghe rõ gì hết và vì tôi không nghe nên không chia tay.

Tôi thì ít nói mà hắn thì nói quá nhiều, chuyện gì hắn cũng có thể nói được. Lúc nào cũng mè nheo: “Boo nói yêu em đi! Boo nói thương em đi! Nói một lần thôi rồi sau em không đòi nữa”. (Hắn gọi tôi là “Boo” và xưng “em”. Tôi thì mấy câu đó có cạy miệng cũng không nói.

Trước đây tôi rất ý tứ và kín đáo, ít bộc lộ tình cảm ra ngoài, nhưng từ khi yêu hắn, nơi đâu hắn cũng thể hiện tình cảm được. Không chỉ nắm tay mà hắn có thể hôn tôi ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào hắn muốn. Ban đầu tôi phản ứng kịch liệt, rồi xấu hổ, ngượng ngùng, còn bây giờ thì…kệ. Hắn lúc nào cũng vậy, tính tình trẻ con, nghĩ gì nói nấy, thích gì làm nấy, ở bên hắn mấy năm qua tôi cũng quen dần.

phi công yêu bà già

Rồi một hôm không biết lấy ý tưởng ở đâu ra, hắn nói: “Ai cũng nói em con nít hết, em muốn làm người lớn để mọi người thấy em thật đàng hoàng”. Từ khi hắn quyết định làm “người lớn” thì những câu nói thường ngày của hắn cũng bị cắt đi (vì người lớn phải biết kiềm chế cảm xúc).

Giận nhau hắn không xin lỗi nữa (vì người lớn nên cái tôi cũng lớn).

Khóc hắn không dỗ dành cả tiếng nữa mà chỉ nói nín đi (vì người lớn không rảnh, bận lắm!).

Gặp nhau hắn không còn nhảy tưng tưng nữa mà nhìn từ xa đi như con rôt bốt (vì người lớn nên phải tỏ ra đĩnh đạc).

Ngồi với nhau không kể chuyện trên trời dưới đất làm tôi cười đến mệt nữa mà như bức tượng (vì lớn rồi không nên đùa giỡn nhiều).

Khi ra về thì không hôn tạm biệt như mọi khi nữa (vì người lớn nên phải tỏ ra đứng đắn).

Tôi thì thực sự chưa quen với chuyện hắn làm người lớn được vì tôi thấy hụt hẫng lắm nhưng tôi vẫn cười vì tôi biết…chỉ vài ngày sau:

“Boo ơi! Em không làm người lớn nữa.

Không nói yêu Boo mỗi ngày, không chọc Boo cười vui em chịu không được.

Xa nhau không được hôn tạm biệt Boo làm sao mà em ngủ ngon.

Boo khóc em không dỗ thì ai dỗ.

Bình thường cãi nhau Boo không chịu xin lỗi em rồi, em mà không xin lỗi Boo thì hai đứa mình đi luôn.

Em không muốn làm người lớn nữa. Công việc của em là chăm lo cho Boo, nếu làm người lớn mà phải kiềm chế tình cảm của mình lại thì em chịu không được”.


Rõ là trẻ con mà. Vậy mà hắn không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Hắn trẻ con thế thôi chứ cách hắn chăm sóc tôi thì nhiều “người lớn” chưa chắc đã làm được. Trẻ con hay người lớn, đối với tôi không quan trọng nữa. Người lớn thì cái tôi cũng lớn, họ quá bận để yêu thương. Tôi hạnh phúc khi có hắn bên cạnh, nếu không có hắn thì tôi mãi là một người phụ nữ trầm lặng, cứ thui thủi một mình.

Tôi với hắn ngay từ lúc ban đầu đã gặp nhiều khó khăn, nhiều dị nghị, chỉ biết cùng nhau cố gắng từng ngày. Yêu hắn, tôi chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ ra sao, chỉ biết yêu là yêu vậy thôi.



Thái Hương Trà
LIKE and Share this article: :
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 comments:

Post a Comment

Powered by Blogger.