Đứng trong trời gió...

Leave a Comment
Đêm thu tàn.

Cái se se lạnh đầu đông bắt đầu bám riết lên da thịt. Lòng tôi dường như thắt lại. Đường phố thớt thưa, đèn màu lấp loá... Lang thang trong phố một mình làm tôi nhớ tới anh nhiều. Nhớ buổi gặp lại sau bao ngày xa biền biệt giữa một thành phố chưa bao giờ là của mình mà tôi đã từng yêu tha thiết...

Vẫn còn đó, tình cảm trong sáng của hai kẻ đã từng yêu nhau, hay có thể nói đã từng si mê nhau. Chúng tôi đã có thể đi bên nhau, cười với nhau mà nghe nỗi cô đơn của mỗi người đều thoảng trong gió đêm. Tôi tự hỏi mình, phải chăng đây chính là thứ tôi đang tìm kiếm?

Khi anh cười bảo tôi "đồ ngốc", từ giờ phút đó, tôi biết mình không bao giờ có được tình yêu của anh nữa. Không bao giờ có thể được nữa...

Không thể có được tình yêu vĩnh hằng, nên tôi tìm kiếm tình bạn vĩnh hằng, như anh hay nói rằng, nó mang lại sự trong lành cho đời sống của nhau... Và tôi mong, chúng tôi mãi mãi giữ hình bóng đẹp đẽ dịu dàng của nhau trong trái tim mình, dù có thể chúng tôi có phải xa rời, dù có thể rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.

Một kẻ luôn khao khát tình yêu thuần khiết và tình bạn thuần khiết như tôi, trước mọi nỗi buồn đành học cách câm nín, và trốn vào một góc. Cho dù trái tim tôi có tan vỡ hay rỉ máu, thì tôi vẫn mang lòng tự trọng lớn hơn tất thảy mọi thứ, ra đi...

Nỗi cô đơn xé màn đêm, tôi tự thầm từ biệt anh, cáo biệt quá khứ đầy yêu thương đam mê đã mãi xa rồi... Trên đường về, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên gương mặt lạnh buốt. Nhưng tôi thà một mình, không bao giờ muốn có thứ tình yêu phải dành giật hay níu giữ. Thứ tình yêu đó, tôi thực sự không cần.

Đối với tình yêu mà nói, thứ dũng khí đó, tôi không có, hay đúng ra tôi đã không còn nữa, sao có thể trách người khác không dành tình cảm cho mình. Tôi chỉ cố giấu đi trái tim âm ỉ cháy. Tôi sợ hãi khôn cùng... Sợ điều gì thì chính tôi cũng mơ hồ không hiểu nổi, chỉ biết rằng trái tim mình rất yếu ớt, dù bề ngoài nhìn tôi mạnh mẽ biết bao.

Một người phụ nữ như tôi che đậy bản thân mình cũng rất giỏi, ra ngoài phục sức rực rỡ bắt mắt, váy ngắn giày cao gót, môi son đỏ thích nói lời đường mật, lại vừa có vẻ bất cần, nhưng về phương diện tình cảm lại hết sức bảo thủ, duy mỹ và si tình.

Tôi dường như không chịu nổi việc trao thân mình cho một người mà tôi không yêu. Ngay cả một nụ hôn, tôi cũng không thể làm được. Và đã yêu là theo đuổi tới cùng, đến hết đường, đến sức cùng lực kiệt, đến tàn hơi thở, không màng chuyện hôn nhân, không ngại gian khó, chỉ cần tôi chứng minh với chính mình một tình yêu vĩnh hằng, bao la như trời biển, mọi khổ đau chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là mây bay mà thôi.

Nhưng trong đêm, trên đường về, tôi nghe lòng biển cạn.

Từ nhỏ, tôi đã sớm xây dựng cho mình hình tượng người đàn ông phóng khoáng, đầu đội trời chân đạp đất, chí khí hiên ngang, can đảm không sợ điều gì, nhưng lại vô cùng điềm đạm, hòa nhã, kiệm lời và nhất là luôn ân cần dịu dàng với tôi.

Tôi mãi đi tìm hình bóng đó. Tôi mãi lý tưởng hóa cuộc sống của mình, lý tưởng hóa hôn nhân, tình yêu, mà quên rằng tuổi trẻ rồi sẽ bay xa.

Đôi lúc tôi nghĩ, bất quá, một ngày nào đó không chịu đựng nổi sự tuyệt vọng, thả mình vào dòng nước, trôi về một phương nào đó, là xong, không còn phải nghĩ ngợi gì, không còn phải đau lòng vì ước mơ không bao giờ thành hiện thực.

Rồi, tôi vẫn đứng đó, trong trời gió.
LIKE and Share this article: :
Next PostNewer Post Previous PostOlder Post Home

0 comments:

Post a Comment

Powered by Blogger.