Meet The Author

Tôi chỉ là một con người bình thường có sở thích sưu tầm những bài viết, những câu chuyện về tình yêu và cuộc sống để chia sẻ với mọi người.

author

Cô đơn trong chính tình yêu của mình...

Leave a Comment

Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

“Chuyện tình yêu là chuyện của hai người” – nó vừa có ý rằng người ngoài cuộc sẽ chẳng thể hiểu cũng không nên can thiệp quá nhiều, vừa có nghĩa là yêu đương phải xuất phát từ hai phía, nhiều hơn hai cũng không được mà ít hơn hai cũng không xong.
Tình đơn phương, hay nói đúng hơn là cảm xúc một hướng, vốn là con đường trống trải nhất mà người ta thường nói. Nhưng lạ lẫm thay, khi tình yêu đến từ cả hai con người  như em và anh đây đôi khi vẫn cô đơn đến sợ. Tại sao vậy anh?
Em đã nghĩ đến hàng ngàn lần rằng điều gì đã mang em nhốt chặt vào chiếc hộp mang tên cô độc, vậy mà loay hoay mãi em vẫn chẳng thể tìm được câu trả lời cho riêng mình. Em đã bắt đầu mơ hồ nhận ra chuyện tình yêu này vốn chẳng còn như trước. Em đang yêu và được yêu, đang nghe người ngoài bảo rằng em đang hạnh phúc, vậy mà sao em vẫn chẳng cảm nhận được như lời họ nói nhỉ?

Có phải vì lời quan tâm dần vơi đi nơi anh, anh có nhiều điềucần để tâm hơn là chú ý đến người mà anh từng nói rằng sẽ luôn yêu thương nhất?
Có phải vì những tin nhắn chúc ngủ ngon đã ít điquá nhiều, anh phải nghĩ đến nhiều việc hơn vào mỗi đêm khuya muộn, để rồi giấc mộng đẹp của anh chẳng còn xuất hiện hình ảnh của em?
Có phải vì đã không còn những biểu hiện của một người đang yêu? Anh có nhớ được rằng đã bao lâu rồi anh không còn nói lời yêu thương, đã bao lâu rồi chúng ta không còn thời gian dành trọn vẹn cho nhau?
Có phải vì mọi thứ đã như một thói quen, vì có quá nhiều điều mới mẻ xung quanh anh,  vì em đã chẳng còn là điều quan trọng nhất?
Hay…vì tất cả những điều ấy?
Để rồi giây phút này đây, đáng lẽ em nên vui sướng vì mình được bên cạnh người mình yêu, điều mà rất nhiều người mong muốn có được thì em lại cảm thấy vô cùng lẻ loi. Chúng ta sao giống như hai người dưng, nhìn nhau mà tim e thấy xa xôi, trơ trọi.
Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!
Nếu còn em yêu, mong anh hãy để em cảm nhận được, vì giờ đây, em hoàn toàn không thấy được điều đó!
Cô đơn là cảm giác vô cùng đáng sợ, đừng để người anh yêu phải sống với nó, thêm bất kỳ ngày nào nữa!
Sỏi - Guu.vn
Read More

Đôi khi cũng cần một chút cô đơn!

Leave a Comment

Có những khoảng trống vô thức được hình thành, không phải để cho một ai đó lấp đầy khoảng trống ấy, cũng không phải là cất giữ khoảng trống ấy cho riêng mình. Chỉ là khoảng trống ấy được hình thành trong vô thức, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra được sự tồn tại ấy cho tới khi nỗi đau bắt đầu nhói và cảm nhận chính con tim mình dần trở nên trống rỗng! Rồi khoảng trống vẫn cứ ở đó, ở đó mãi, vô thức được hình thành, có lẽ vô thức cũng sẽ được quên đi!

Cái tiết trời lạnh lẽo bủa vây lấy mọi thứ, như cắn vào từng thớ tế bào với những run rẩy. Những chiếc khăn quàng cổ, những chiếc áo ấm, hay một vòng ôm thật chặt cũng phần nào xua đi được giá rét khi từng cơn gió rít qua. Còn lại những run rẩy kia, là trao cho những ai còn đơn chiếc, chẳng ngoại trừ một ai cả, chỉ là chưa muốn yêu, chưa muốn yêu mà thôi.
Yêu lấy bản thân mình cũng là yêu. Nhưng nhiều khi muốn cho gió lạnh cứa nát từng lớp da thịt chỉ để biết rằng bản thân mình vẫn còn có thể cảm nhận được được nỗi đau.
Nhiều khi con người ta trốn chạy với tất cả, trốn chạy ngay cả với chính bản thân mình. Cũng nhiều khi trong vô thức gọi tên của một ai đó, và ngờ nghệch nhận ra rằng, đáp lại vẫn chỉ là tiếng của chính mình mà thôi, và rồi bắt đầu bỏ cuộc, hoặc là thôi, dừng lại những điều vô vị ấy để cảm nhận lấy những đớn đau mà chính con tim đang phải chịu đựng.

Con người ta cũng cần lắm một khoảng không cho riêng mình, chỉ riêng mình mà thôi. Sợ hãi rồi trốn chạy, lẩn tránh...tất cả sẽ được khoảng không ấy bao trùm, nơi mà chỉ có mình ta biết, giấu đi tất cả những lo âu sợ hãi, sẽ chẳng ai thấy ta khóc, chẳng ai thấy được ta đau.
Nhiều khi cần lắm một chút cô đơn! Muốn xách balo lên và đi du lịch một mình, cảm nhận cuộc sống xung quanh vẫn còn nhiều điều ý nghĩa lắm. Hoặc, chỉ là lang thang một mình khi thành phố về đêm, khi ánh đèn đường leo lắt, cũng có thể là chiều tà ngồi ngắm hoàng hôn để nhận thấy rằng, ừ, đẹp đấy, rực rỡ trong chốc lát rồi sẽ lại lụi tàn.
Có những khoảng trống vô thức được hình thành, không phải để cho một ai đó lấp đầy khoảng trống ấy, cũng không phải là cất giữ khoảng trống ấy cho riêng mình. Chỉ là khoảng trống ấy được hình thành trong vô thức, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra được sự tồn tại ấy cho tới khi nỗi đau bắt đầu nhói và cảm nhận chính con tim mình dần trở nên trống rỗng! Rồi khoảng trống vẫn cứ ở đó, ở đó mãi, vô thức được hình thành, có lẽ vô thức cũng sẽ được quên đi!

Muốn một khoảng lặng, muốn một chút cô đơn. Cảm nhận vị ngọt của cái xúc cảm vụn nát được chính mình ghép lại, cảm nhận dư vị của cafe đen khi chảy chàn trong cổ họng, cảm nhận tất cả những dư vị của cuộc sống, của tin yêu.
Khi những yêu thương vụn vỡ được gom nhặt và ghép lại, có lẽ cũng là lúc đôi môi dần lấy lại nụ cười. Cần một người để sẻ chia!
Đơn giản là nhiều khi muốn được khóc lên, khóc cho thỏa thích. Ừ, khóc không phải là xấu, khóc chỉ là để giải tỏa những xúc cảm ở trong lòng. Hãy cứ khóc đi, rồi sẽ lại mỉm cười! [...]
Chỉ là đôi khi muốn một mình, muốn một chút cô đơn để suy nghĩ về thực tại này, về ngay chính bản thân mình, về những điều mà con tim giấu kín, những nỗi đau, nhớ nhung, mất mát. Để suy nghĩ trôi theo bóng hình của một ai đó, hay thứ tình cảm khó gọi thành tên cứ cào cấu trong tim.
Khi con tim bình lặng, khi bình yên được phép trở về, tự khắc bàn tay sẽ nắm thật chặt lấy một bàn tay. Cô đơn như thế là đủ rồi. Suy nghĩ lại những gì đã qua, dư vị của nước mắt, dư vị của cô đơn... tất cả vẫn còn đọng lại, vẫn mãi vẹn nguyên.
Chỉ là cần môt chút cô đơn để suy xét về bản thân, về một ai đó.
Cần một chút cô đơn để cảm nhận sâu hơn về cuộc sống.
Cần một chút cô đơn để suy nghĩ thấu đáo hơn, để hiểu hơn về nhiều điều.
Cần một chút cô đơn, một chút thôi, rồi sẽ trả tại tất cả cho những ngọt ngào!
Phím Nhạc Lòng - Guu.vn
Read More

Ru mình mùa đông...

Leave a Comment

Guu.vn - Em ru mình vào những ấm áp riêng của mùa đông lạnh... Mùa đông nào rồi cũng sẽ qua thôi. Lạnh lẽo nào rồi cũng sẽ tan dần theo năm tháng...

Cũng đã từng trải qua vài ba mối tình nhưng chưa khi nào em được yêu vào mùa đông. Thường thì đông lạnh người ta hay tìm đến nhau hơn nhưng không hiểu sao, cứ mỗi khi đông đến, tay em lạnh cóng, chẳng còn đủ sức níu kéo bất cứ ai bên mình, kể cả những người thân yêu nhất. Mùa đông đầu tiên khi xa người em yêu, xung quanh em mùa đông là một màu xám xịt với những đợt rét kéo dài, rét tăng cường. Em đã từng căm thù mùa đông vì nó làm người ta đã cô đơn nay còn cô độc hơn nữa. Nhưng đó chỉ là những ngày đầu tiên...
Những ngày sau này, mùa đông trong mắt em không còn xấu xa như trước, mặc dù trời vẫn lạnh nhưng không còn cô độc như trước. Tình chớm nở vào mùa xuân, đẹp như những đoá hoa chúm chím nụ đang căng tràn nhựa sống; tình nở rộ khi hè sang nắng đổ, khúc yêu thương trải dài theo những buổi chiều đưa nhau đi ăn kem Hồ Tây; khi cái chớm lạnh bắt đầu len lỏi đến từng ngóc ngách, tình không còn theo gió mùa đến gõ cửa từng nhà nữa mà tình bỏ em đi về phương Nam với ai đó ấm áp hơn mùa đông miền Bắc. Em bàng hoàng trong tuần đầu tiên, run rẩy trong hai tuần tiếp, từ tuần thứ ba, em học cách sống chung với mùa đông, sống một cách đàng hoàng và hạnh phúc.
Em quên rồi những sáng mùa đông nghe chuông đồng hồ mà chẳng hề muốn nhúc nhích, chỉ chờ có ai đó kéo em dậy bằng những tin nhắn vô cùng đáng yêu hoặc một giọng nói khiến em chẳng thể nằm im mãi trong chăn. Em quen rồi những sớm đông đồng hồ chưa kêu đã tự mình thức dậy, tắt chuông, đạp chăn ra và mặc ngay quần áo ấm cho bớt lạnh. Em quên rồi những tối đông quên không mang khăn quàng, ai đó thương em nên tới tận công ty đón, nhường cho em chiếc khăn của anh và làm ấm tay em bằng những cái xoa tay thật mạnh. Em quen rồi tối đi làm về muộn mà quên mang găng tay, đến mỗi ngã tư đèn đỏ em đều dừng lại, vẩy tay liên tục cho bớt cóng và co kéo chiếc áo tội nghiệp để che bàn tay nốt đoạn đường về. Em quên rồi những buổi tối ai đó bắt em ra khỏi chăn ấm để lượn lờ cùng ai đó, mặc dù mũi em đỏ ửng vì gió lạnh nhưng vì ai đó thích nhìn em dụi mũi vào lưng nên em từ bỏ chăn ấm để đi theo. Em quen rồi những ngày đi làm tăng ca đến đêm mới xong việc, lượn trên phố thấy vài đôi giống em và ai đó trao nhau hơi ấm qua những cái nắm tay thật chặt, còn em, tự mình sưởi ấm bởi những lớp bảo vệ mang tên len và dạ. Em quên rồi, vì đã bao giờ nhớ đâu? Chỉ là nghe người ta kể thôi, để được tự mình trải nghiệm thì em chưa từng...
Có lẽ cũng bởi quá quen với việc một mình trải qua những mùa đông khắc nghiệt nhất mà em học cho mình cách yêu cuộc sống, yêu luôn cả mùa đông lạnh. Khi con người ta chấp nhận sự thật độc thân nhưng không cô đơn, người ta sẽ tự biết tìm nguồn vui cho mình. Lạnh à? Em tìm khăn ấm tự đeo. Cóng sao? Em tặng ngay cho mình một chiếc chăn ấm kèm theo cốc cacao nóng và một quyển sách thật hay. Buồn ư? Rủ ngay bạn vào rạp chiếu phim và cười thả phanh với một bộ phim yêu thích. Mùa đông nào rồi cũng sẽ qua thôi. Lạnh lẽo nào rồi cũng sẽ tan dần theo năm tháng. Điều quan trọng là em phải tự biết yêu thương mình. Khi yêu thương bản thân mình, mùa đông nào cũng là đông ấm...
Bott Sparrow - Guu.vn
Read More

Lỡ hẹn tháng Mười Hai

Leave a Comment

Tháng Mười Hai trách móc chúng ta vì sao lại coi nhau như người xa lạ. Tháng Mười Hai cô đơn trong những câu chuyện tình yêu tan vỡ, cô đơn trong mùa Giáng Sinh sẽ thiếu một bóng hình quen.

Tháng Mười Hai về rồi, sao nhanh vậy. Em vẫn chưa kịp gói ghém những yêu thương của các mùa trong năm, cũng chẳng kịp viết nốt trang nhật ký tháng Mười Một đang dang dở. Mọi thứ chùng chình ở giữa, tình yêu chênh vênh lưng chừng. Em bất chợt thở dài, vô thức đếm những tờ lịch tường còn sót lại, ít ỏi, mỏng manh.

Mười Hai rồi, anh mua khăn ấm, áo khoác dày chưa anh? Em đã kịp sắm sửa gì đâu, vì cứ mải hối hả với cuộc sống của mình, mải bận rộn với những bề bộn ngoài kia, để rồi giật mình mà nhận ra rằng đã bước vào tháng cuối cùng của năm. Anh biết không, em cứ bận như thế chỉ để quên được anh, quên đi những nhớ thương trong lòng giăng mắc ngày này sang ngày khác.

Không rõ từ bao giờ em bỏ quên mọi cảm xúc của chính mình cho lúc này mới nhận ra, ừ, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Thứ tình yêu chóng vánh như thể tháng Mười Hai là kết thúc của một năm. Thứ tình yêu không đầu cuối như thể tháng Mười Hai là sự chuẩn bị đón chào một năm mới. Em chẳng dám chờ đợi hay mong mỏi một tình yêu từ ai khác, bởi đơn giản em sợ, sợ tổn thương và sợ bị tổn thương.

Cuối năm rồi, mọi người tất bật. Em tự thưởng cho mình một ngày nhàn rỗi, một ngày tháng Mười Hai xé tờ lịch đầu tiên. Dẫu rằng là cứ hẹn, dù biết anh không đến. Dẫu rằng là cứ chờ, mặc cho sự chờ đợi ấy là vô vọng. Chẳng ai biết trước được điều gì, cũng chẳng ai khiến cho hai từ “giá mà” thành hiện thực. Em không trách anh, cũng chẳng trách tháng Mười Hai về không báo trước. Lỡ rồi thì cho qua. Lỡ rồi thì tha thứ.

Lỡ hẹn tháng Mười Hai 1

Lỗi lầm của con người đâu phải điều gì quá lớn lao. Lỗi lầm của tình yêu đâu phải lúc nào cũng không thể bỏ qua. Chúng ta đừng nên phân biệt phải trái, ai đúng, ai sai. Hãy dành cho nhau một cái kết thật đẹp, để rồi vẫn có thể thỉnh thoảng hỏi thăm, thỉnh thoảng gọi điện như cách mà những người bạn vẫn làm. Anh thấy đấy, có phải tháng Mười Hai về thì mọi thứ sẽ kết thúc tuyệt đối đâu nhỉ, vẫn còn những niềm vui mới mở ra trước mắt, vẫn còn nhiều điều kỳ diệu chờ đón con người ở tương lai.

Tháng Mười Hai trách móc chúng ta vì sao lại coi nhau như người xa lạ. Tháng Mười Hai cô đơn trong những câu chuyện tình yêu tan vỡ, cô đơn trong mùa Giáng Sinh sẽ thiếu một bóng hình quen. Tháng Mười Hai lạnh hơn tháng Mười Một, lạnh hơn tất thảy những tháng Mười Hai đã qua, bởi đơn giản vì những ích kỷ giữa bộn bề thương nhớ, để rồi chênh vênh chẳng biết phải làm sao.

Em đã trót lỡ hẹn với tháng Mười Hai khi vẫn cứ cô độc, vẫn cứ nhớ anh, thương anh, đợi chờ anh mà chẳng thể bước qua bóng dáng của cuộc tình chóng vánh. Em đã trót lỡ bỏ qua những bàn tay đưa ra chờ nắm lấy, bỏ qua những quan tâm, lo lắng của bao trái tim khác chỉ vì anh.

Mười Hai rồi, cuối năm rồi, anh bước ra khỏi tim em đi, đừng hành hạ nó nữa. Được không anh?

Theo Kenh14.vn
Read More

Nếu có Phật tại sao người tốt không được hạnh phúc, còn người xấu không bị trừng trị?

Leave a Comment
Nếu có Phật tại sao người tốt không được hạnh phúc, còn người xấu không bị trừng trị?
Nhiều người tin vào Phật, họ tin rằng sẽ có luật nhân quả trên thế gian này. Nhưng một số lại không tin vào điều đó và cho đấy là mê tín. Họ lý giải, nếu như có Phật thì tại sao những người tốt không được hạnh phúc, còn người xấu lại không bị trừng trị?

Vậy Phật là gì và có thật ở trên đời này không? 

Chúng ta được dạy rằng Phật nghĩa là giác ngộ, Đức Phật là Người đã giác ngộ được chân lý của cuộc đời, đã trải qua hết thảy các kiếp nạn của thế gian, đã hiểu đủ các nỗi thống khổ của con người. Ở trên chùa, người ta thường được nghe cả một câu chuyện dài về cuộc đời của Người trước khi trở thành Đức Phật như chúng ta vẫn gọi. Nhưng để tin và hiểu được điều đó thì có lẽ vẫn là một chặng đường dài sống và khám phá sự đời. Tất cả chúng ta, ai cũng vậy, thường dễ tin vào cái hiển hiện trước mắt thay vì nghe người khác nói. Nhưng còn luật nhân quả, điều đó chắc chắn có thật.

Khi vào chùa tu, chúng tôi thường kể chuyện cho nhau nghe. Một pháp lữ bảo :
            - Hồi nhỏ chị khoái nhất là bắt chuồn chuồn, ngắt đuôi nó đi, rồi cắt tua giấy kiếng nhiều màu, se nhọn một đầu, nhét vào ruột chuồn chuồn, thả nó bay lên,  chị thích chí nhìn đuôi giấy đủ màu bay lượn giữa trời, không biết làm vậy là con chuồn chuồn đau ruột, cũng không hiểu nó đau như thế nào? Cho tới năm hơn 20 tuổi chị bị viêm ruột, rồi về già thì ung thư ruột, bỗng dưng chị lại nhớ và thấu hiểu nỗi đau của con chuồn chuồn.
Trên đây chỉ là một trong số rất nhiều câu chuyện về luật nhân quả. Dân gian ta vẫn có câu: “gieo nhân nào, gặt quả ấy”, “gieo gió, gặp bão” ,… họ vẫn luôn tin rằngcó một tòa án tối cao trừng phạt những tội ác của con người mà mắt thường không thấy được. Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, dù tốt đẹp hay tồi tệ, tích cực hay tiêu cực thì nó cũng là kết quả của những hành động trước đó.

Đọc đến đây có lẽ sẽ có người nói rằng:  khối người giết chóc, khối người sát sinh mà vẫn sống nhởn nhơ, ăn nên làm ra, có khổ báo gì đâu?

Phật từng giải thích rằng: Quả báo có khi trả sớm, có khi trả muộn,  đã làm điều xấu ắt sẽ gặp điều chẳng lành.
Thật sự nếu để ý, ta sẽ thấy những người đang sống hiền thiện mà xoay qua làm ác, trả quả rất nhanh. Quả này xảy ra như một cảnh báo, giúp họ đình chỉ việc ác và hồi đầu. Giống như chiếc áo trắng, vừa mới bị lem vài vết mực, được chỉ để tẩy ngay. Có những người cả đời làm ác, song do một biến cố nào đó khiến họ thức tỉnh, xoay qua làm thiện mạnh mẽ. Đó là nhờ duyên lành đời trước nên họ còn được cảnh tỉnh để quay về với nẻo thiện. Còn người làm ác quá nhiều mà không thấy “trả” gì. Thì quả sẽ trả sang đời sau, khi phúc hưởng hết thì họa ập tới còn thê thảm hơn. Phật luôn nhắc nhở môn đệ Ngài: “Nên sống chánh nghiệp, không sống tà nghiệp”. Chánh nghiệp là những nghề đem đến lợi ích cho mình và người. Tà nghiệp là những nghề kiếm ra tiền trên đau khổ của người và vật. Còn nếu nói: “Vì nghèo nên phải sống tà nghiệp thì sao?”... Tôi bỗng nhớ câu: “Trời Phật không triệt đường của ai cả, nếu người ấy thật lòng muốn sống thiện thì niệm lành trong tâm sẽ chiêu cảm, giúp họ có cơ may hành thiện nghiệp". 


Vậy nếu có luật nhân quả, tại sao có những người tốt không được hưởng cuộc sống hạnh phúc?

Trong mỗi con người chúng ta thường có hai mặt thiện và ác.Vì cái ranh giới giữa Thiện và Ác nó thật mong manh. Tuy nó đối lập nhau nhưng luôn tồn tại song song trong một con người.
Trong đạo Phật, thấy việc tốt dù nhỏ nhất mà không làm, thấy việc ác dù nhỏ nhất mà không tránh cũng như phạm tội. Vậy ai dám khẳng định rằng mình là hoàn hảo? Ai dám nói mình đã đối xử tốt với tất cả chúng sinh? Có ai là chưa từng làm điều xấu, chưa từng nhìn thấy việc nên làm mà không làm? Vậy nên nếu bạn chưa được hạnh phúc, hãy tu tâm tích đức, cuộc sống hạnh phúc hay không là ở cái tâm của mình có được thanh thản hay không. Rửa sạch nghiệp, tâm mới thanh bình.
Hãy nhớ rằng luật nhân quả không chỉ dừng lại ở một đời người, nó luôn trải dài từ kiếp này qua kiếp khác. Nếu đời này bạn không  hạnh phúc dù bạn không quá xấu xa, thì ắt hẳn đó là nghiệp từ kiếp trước báo lại.

Luật nhân quả rất linh nghiệm và không trừ một ai. Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Nếu kiếp này làm việc ác mà không bị trừng trị thì kiếp sau sẽ gặp quả báo nặng hơn. Dân gian cũng đã lưu truyền “đời cha ăn mặn, đời con khát nước”.  Nếu kiếp này ăn ở tốt mà chưa được hưởng hạnh phúc ắt do tâm còn nhiều vướng bận, còn nhiều dục vọng, nếu tu tốt sẽ để lại duyên lành cho đời sau. 
“Thiện căn cốt ở lòng ta, Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”.
thuthuy - tinhta.com
Read More

Ông lão ăn mày và đại gia Rolls Royce

Leave a Comment
Chỉ một câu chuyện nhỏ thôi cũng khiến chúng ta hiểu được rằng, trên thế giới không có bữa cơm nào là miễn phí cả, phải biết tự mình cố gắng, tự phấn đấu vươn lên thì đồng tiền đó mới thật sự có ý nghĩa.
Một anh chàng trai trẻ tuổi giàu có lái một chiếc xe sang trọng hiệu Rolls Royce đang dừng ở ngã tư để chờ đèn đỏ. Đúng lúc đó có một người đàn ông đến gần chiếc xe của anh ta, gõ vào chiếc cửa kính ô tô, van xin: “Làm ơn cho tôi xin ít tiền! Tôi nhịn đói mấy hôm nay rồi”.
Người thanh niên kéo cửa kính xuống và lên tiếng: “Tôi cho ông một điếu thuốc nhé, trên xe tôi có thuốc lá rất ngon.” Người ăn xin nài nỉ: “Tôi không hút thuốc, cho tôi ít tiền đi”.
Người thanh niên lại nói: “Vậy ông uống rượu nhé, trên xe tôi có loại rượu tốt nhất trên thế giới.” –“Không, tôi không uống rượu, cho tôi tiền, tôi cần tiền.”
Người thanh niên kiên nhẫn: “Hay thế này nhé, tôi đưa ông đến một sòng bạc gần đây, ông giúp tôi chơi một ván; nếu thắng thì tiền sẽ là của ông, nếu thua thì tôi chịu. Được chứ?” –“Tôi không biết cược bài bạc, tôi cần tiền.”
“Thế thì đi mát xa, tôi sẽ giúp ông hưởng thụ một chút hương vị cuộc sống, chi phí tôi bao tất, đồng ý chưa?” – “Không, tôi không thích đi, xin cho tôi tiền”.
Chàng thanh niên dần hết nhẫn nại nhìn người ăn xin: “Vậy ông lên xe đi, tôi đưa ông về nhà tôi, để vợ tôi xem xem tại sao một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, cũng không chơi bời lung tung lại biến thành bộ dạng như thế này?” Lúc này người ăn xin mới thấy xấu hổ, quay lưng bước đi.
bai-hoc-kinh-dien-tu-ong-lao-an-may-va-dai-gia-rolls-royce
Ảnh minh họa.
Bài học rút ra từ câu chuyện:
Phải biết phấn đấu: Người đàn ông không chịu cố gắng sẽ chỉ có 2 kết cục, một là đến loại thuốc lá tầm thường nhất cũng không được hút, hai là chỉ có thể nai lưng ra làm những công việc chân tay nặng nhọc. Người phụ nữ không biết cố gắng cũng sẽ có hai kết thúc, quần áo rẻ tiền nhất cũng không có tiền mua, và cũng không bao giờ biết cảm giác đi chợ là gì.
Học cách tự mình vươn lên: Đừng bao giờ hy vọng rằng người khác sẽ bố thí cho bạn bất kì đồng tiền nào, vì tiền đối với mỗi người trên thế giới đều không bao giờ là đủ. Người có ít tiền sẽ muốn làm 2 chuyện, người có nhiều tiền muốn làm 20 chuyện; không có ai thừa tiền để cho bạn hàng ngày.
Học cách thấu hiểu: Bạn bè dang tay giúp đỡ là một việc đáng để biết ơn, không thể giúp đỡ cũng không nên trách cứ, càng không nên nuôi hận trong lòng. Không phải ai cũng có khả năng cưu mang bạn suốt đời.
Học cách mạnh mẽ: Phải ghi nhớ một điều rằng không phải lúc nào bạn gặp khó khăn cũng có người bên cạnh giúp đỡ, những lúc như thế bạn càng phải mạnh mẽ lên, độc lập tự giải quyết, kiên cường bước tiếp, dũng cảm đối mặt với mọi hiểm nguy.
Học cách không phân biệt giàu nghèo: Đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài của người khác để kết bạn, sự giàu có của họ không liên quan gì tới một xu của bạn. Có thể cả gia tài của họ đáng giá hàng tỉ đồng nhưng khi bạn không còn cơm ăn họ sẽ chỉ cho bạn một chiếc bánh mì.
Học cách biết người biết ta: Đừng chỉ vì sự giàu có về tiền bạc mà quên đi những hạnh phúc trong tâm hồn. Sẽ có một ngày bạn nhận ra, những bạn bè giàu có có thể cùng bạn ăn chơi nhảy múa, đưa bạn đi hết quán xá này đến cửa tiệm nọ, nhưng họ cũng có thể lôi bạn vào xã hội phức tạp, nơi mà đồng tiền là thước đo của mọi giá trị.
Và rồi khi đó bạn sẽ cảm thấy cô đơn vì không có ai ngốc nghếch cười cùng bạn, không có ai cùng bạn chạy dưới những cơn mưa mà thấy đời sao yên bình quá.
Học cách trân trọng những gì bạn có: Bạn có thể tin vào một tình yêu chân thành thực sự tồn tại trên thế giới, nhưng đừng bao giờ hy vọng rằng tình yêu mãnh liệt đó sẽ đến với bạn, nó chỉ xảy ra với Ngưu Lang – Chức Nữ, với Lương Sơn Bá-Trúc Anh Đài thôi. Bởi vì tất cả họ đều nguyện chết vì tình yêu, còn chúng ta thì lại muốn sống thật lâu.
Học cách gánh vác trách nhiệm: Không cần biết bạn kết hôn vì mục đích gì, nhưng chỉ cần bạn có con thì nhất định phải yêu gia đình mình. Cho dù gia đình bạn có lạnh lẽo đến đâu thì bạn vẫn có nghĩa vụ khiến nó ấm áp lên, bởi vì bạn đang mang trên mình vai trò “cha mẹ”.
Học cách trưởng thành: Tuổi trẻ của chúng ta qua đi rất nhanh, chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể chống lại được tạo hóa, tuổi càng cao thì nếp nhăn trên trán càng nhiều; nhưng nhờ dòng chảy không ngừng đó của thời gian, chúng ta có thể mài giũa tâm hồn, như viên ngọc trai càng mài càng sáng.
Nguồn NĐT
Read More

Vạn sự tuỳ duyên

Leave a Comment

Người Ấn Độ có bốn quy tắc tâm linh.

Quy tắc đầu tiên: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả."

Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ cả. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại.

Quy tắc thứ hai: "Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra."

Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất. Không có: "Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi... thì nó hẳn đã khác đi. "

Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta học ra bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.

Quy tắc thứ ba: "Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm."

Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn. Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

Quy tắc thứ tư: "Những gì đã qua, cho qua."

Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.

Chúng ta không hẳn lúc nào cũng nhận ra bốn quy tắc trên, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ nghiệm ra nhiều điều nếu đã đọc nó. Và rồi chung tựu lại, chúng ta thấy rằng Vạn Sự Tuỳ Duyên.

Ví như những gì thuộc về đá thì mãi mãi sẽ thuộc về đá. Những gì không thuộc về đá thì... từ từ sẽ thuộc về đá. :)

Duyên, chính là biến những cái không thể thành có thể.

Chỉ cần chúng ta có niềm tin, chỉ cần chúng ta tin thì mọi việc đều có thể.
Read More

Đứng trong trời gió...

Leave a Comment
Đêm thu tàn.

Cái se se lạnh đầu đông bắt đầu bám riết lên da thịt. Lòng tôi dường như thắt lại. Đường phố thớt thưa, đèn màu lấp loá... Lang thang trong phố một mình làm tôi nhớ tới anh nhiều. Nhớ buổi gặp lại sau bao ngày xa biền biệt giữa một thành phố chưa bao giờ là của mình mà tôi đã từng yêu tha thiết...

Vẫn còn đó, tình cảm trong sáng của hai kẻ đã từng yêu nhau, hay có thể nói đã từng si mê nhau. Chúng tôi đã có thể đi bên nhau, cười với nhau mà nghe nỗi cô đơn của mỗi người đều thoảng trong gió đêm. Tôi tự hỏi mình, phải chăng đây chính là thứ tôi đang tìm kiếm?

Khi anh cười bảo tôi "đồ ngốc", từ giờ phút đó, tôi biết mình không bao giờ có được tình yêu của anh nữa. Không bao giờ có thể được nữa...

Không thể có được tình yêu vĩnh hằng, nên tôi tìm kiếm tình bạn vĩnh hằng, như anh hay nói rằng, nó mang lại sự trong lành cho đời sống của nhau... Và tôi mong, chúng tôi mãi mãi giữ hình bóng đẹp đẽ dịu dàng của nhau trong trái tim mình, dù có thể chúng tôi có phải xa rời, dù có thể rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.

Một kẻ luôn khao khát tình yêu thuần khiết và tình bạn thuần khiết như tôi, trước mọi nỗi buồn đành học cách câm nín, và trốn vào một góc. Cho dù trái tim tôi có tan vỡ hay rỉ máu, thì tôi vẫn mang lòng tự trọng lớn hơn tất thảy mọi thứ, ra đi...

Nỗi cô đơn xé màn đêm, tôi tự thầm từ biệt anh, cáo biệt quá khứ đầy yêu thương đam mê đã mãi xa rồi... Trên đường về, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên gương mặt lạnh buốt. Nhưng tôi thà một mình, không bao giờ muốn có thứ tình yêu phải dành giật hay níu giữ. Thứ tình yêu đó, tôi thực sự không cần.

Đối với tình yêu mà nói, thứ dũng khí đó, tôi không có, hay đúng ra tôi đã không còn nữa, sao có thể trách người khác không dành tình cảm cho mình. Tôi chỉ cố giấu đi trái tim âm ỉ cháy. Tôi sợ hãi khôn cùng... Sợ điều gì thì chính tôi cũng mơ hồ không hiểu nổi, chỉ biết rằng trái tim mình rất yếu ớt, dù bề ngoài nhìn tôi mạnh mẽ biết bao.

Một người phụ nữ như tôi che đậy bản thân mình cũng rất giỏi, ra ngoài phục sức rực rỡ bắt mắt, váy ngắn giày cao gót, môi son đỏ thích nói lời đường mật, lại vừa có vẻ bất cần, nhưng về phương diện tình cảm lại hết sức bảo thủ, duy mỹ và si tình.

Tôi dường như không chịu nổi việc trao thân mình cho một người mà tôi không yêu. Ngay cả một nụ hôn, tôi cũng không thể làm được. Và đã yêu là theo đuổi tới cùng, đến hết đường, đến sức cùng lực kiệt, đến tàn hơi thở, không màng chuyện hôn nhân, không ngại gian khó, chỉ cần tôi chứng minh với chính mình một tình yêu vĩnh hằng, bao la như trời biển, mọi khổ đau chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là mây bay mà thôi.

Nhưng trong đêm, trên đường về, tôi nghe lòng biển cạn.

Từ nhỏ, tôi đã sớm xây dựng cho mình hình tượng người đàn ông phóng khoáng, đầu đội trời chân đạp đất, chí khí hiên ngang, can đảm không sợ điều gì, nhưng lại vô cùng điềm đạm, hòa nhã, kiệm lời và nhất là luôn ân cần dịu dàng với tôi.

Tôi mãi đi tìm hình bóng đó. Tôi mãi lý tưởng hóa cuộc sống của mình, lý tưởng hóa hôn nhân, tình yêu, mà quên rằng tuổi trẻ rồi sẽ bay xa.

Đôi lúc tôi nghĩ, bất quá, một ngày nào đó không chịu đựng nổi sự tuyệt vọng, thả mình vào dòng nước, trôi về một phương nào đó, là xong, không còn phải nghĩ ngợi gì, không còn phải đau lòng vì ước mơ không bao giờ thành hiện thực.

Rồi, tôi vẫn đứng đó, trong trời gió.
Read More

Tin nhắn cuối cùng gửi mẹ của cô gái giết kẻ cưỡng hiếp

Leave a Comment
Không muốn bị mục rữa trong đất, Reyhaneh Jabbari, 26 tuổi, người phụ nữ Iran bị treo cổ hôm 25/10 vì tội giết kẻ hãm hiếp mình, bày tỏ nguyện vọng hiến tặng nội tạng cho những ai cần, trong tin nhắn thoại cuối cùng gửi mẹ.

Bức ảnh chụp hôm 15/12/2008, khi Reyhaneh Jabbari tự bào chữa cho mình trong phiên tòa đầu tiên cáo buộc cô giết một cựu nhân viên tình báo Iran tại Tehran. Cô bị tống giam năm 2007, khi mới 19 tuổi. Ảnh: AFP.

Jabbari bị hành hình ở nhà tù Evin, phía tây bắc thủ đô Tehran của Iran, vì tội giết một nhân viên tình báo bằng dao nhíp. Trước đó, Jabbari khẳng định người đàn ông này đã cố cưỡng hiếp cô.

Trong tin nhắn gửi mẹ, bà Sholeh, Reyhaneh kể về việc phải đối mặt với án tử hình vì tội tự vệ chống lại người đàn ông cố làm nhục mình. Reyhaneh cũng dặn mẹ hãy hiến các bộ phận cơ thể mình sau khi cô qua đời. Cô nói trong tin nhắn thoại, được Hội đồng Quốc gia kháng chiến Iran dịch ra, bằng một giọng bình tĩnh.

"Mẹ thân yêu, hôm nay con nhận ra rằng giờ đã tới lượt con đối mặt với Qisas (luật trừng phạt của Iran). Con đau lòng khi tại sao mẹ không để con biết mình đã chạm tới trang cuối trong cuốn sách cuộc đời. Mẹ không nghĩ rằng con nên biết sao? Mẹ có biết con xấu hổ thế nào khi mẹ buồn", Reyhaneh chia sẻ.

"Nếu cái đêm đen tối đó con bị giết, thân thể con bị ném vào một góc nào đó của thành phố này, và sau vài ngày, cảnh sát sẽ đưa mẹ tới văn phòng của nhân viên điều tra để nhận dạng thi thể con. Tại đó, mẹ cũng sẽ nhận ra rằng con bị cưỡng hiếp. Kẻ giết người sẽ chẳng bao giờ bị lôi ra ánh sáng khi chúng ta không có sức mạnh và sự giàu có của chúng. Sau đó, mẹ lại phải tiếp tục cuộc sống của mình trong đau đớn và xấu hổ. Vài năm sau, mẹ sẽ chết vì nỗi đau đó", Times of India trích lời Reyhaneh.

"Nhưng lời nguyền của số phận đã thay đổi. Thân thể con không bị ném một xó nào mà là ném thẳng vào trong tù, giữa những bức tường chắc chắn, cô độc như trong một nấm mồ".

"Hãy cho đó là số phận và đừng than vãn. Mẹ biết chắc rằng cái chết không phải là đích cuối của cuộc đời", Reyhaneh tâm sự.



Bà Sholeh, mẹ Jabbari. Ảnh: Twitter.

Reyhaneh nhớ lại những lời mẹ dạy trước kia rằng ai đó đến với thế giới này để có được một sự trải nghiệm và học một bài học. Mỗi người sinh ra đều gánh một trách nhiệm trên vai. Cô học được rằng đôi lúc ai đó cũng phải chiến đấu. Tuy nhiên, khi sự việc xảy ra với mình, những lời mẹ dạy không giúp được bản thân cô. Việc xuất hiện trước tòa biến cô trở thành một kẻ giết người máu lạnh và kẻ phạm tội tàn nhẫn. Nhưng "con không rơi nước mắt, không cầu xin".

Nguyện vọng trước lúc chết của Reyhaneh là được hiến nội tạng vì "không muốn bị mục rữa dưới đất".

"Con không muốn đôi mắt hay trái tim trẻ trung của mình thành cát bụi. Vậy nên ngay khi con bị treo cổ, trái tim, thận, mắt, xương và bất cứ thứ gì của con có thể cấy ghép được, hãy mang chúng đi khỏi thi thể con và tặng cho ai đó cần chúng như một món quà. Con không muốn người nhận biết tên mình, mua tặng con hoa hay thậm chí cầu nguyện cho con", Reyhaneh nhắn nhủ mẹ.

Nhà thiết kế nội thất trên không đành lòng khi mẹ đến trước mộ mình đau khổ và khóc than hay mặc bộ đồ đen cho mình. Điều tốt nhất cho mẹ, theo Reyhaneh, là hãy quên những ngày khó khăn của cô đi. "Hãy mang con đi cùng gió", Reyhaneh nói.

Reyhaneh tin tưởng rằng ở một thế giới khác, cô và mẹ sẽ là người buộc tội còn những kẻ khác là kẻ bị buộc tội.

"Con muốn ôm mẹ đến tận lúc chết. Con yêu mẹ. Reyhaneh, ngày 1/4/2014", Reyhaneh gửi lời nhắn đến mẹ.

Bình Minh (theo Times of India)
Read More

Giờ này còn cầm tay, cầm chắc mối duyên bẽ bàng…

Leave a Comment

Giờ này còn cầm tay, cầm chắc mối duyên bẽ bàng...


Lập đông.

Mưa rơi tầm tã, không ngớt.

Jin ngồi cạnh tôi, khói thuốc bay phất phơ mang theo mùi ngai ngái, ẩm ướt. Lâu lâu mới gặp nhau dù cái thành phố vẫn bé tẹo, dù con đường vẫn chỉ có chừng ấy ngõ... nhưng cả hai vẫn im lặng không nói với nhau một lời nào.

Tiếng hát của Lê Uyên Phương cất lên, ngoài trời vẫn mưa xối xả mà lời ca thì buồn nên nghe sao cứ thấy nhức nhối. Bằng một sự vô thức tôi lẩm nhẩm hát theo những giai điệu ngọt ngào, quyến rũ mà buồn man mác ấy.

Bàn tay năm ngón suông đem vào nhau, hẹn sau
Bàn tay năm ngón suông, đưa vào nhau, mộng mau
Ngoài trời mưa, mưa hoài, gió mưa nặng nề
Người ngồi nghe xa cách, đá xanh ơi mỏi mòn...


Ngồi tựa của bên hiên ban công tầng hai, tôi cảm thấy nỗi buồn ngu ngơ đang vây bủa. Tôi kể cho Jin nghe, ngày trước cũng chỗ này, có một anh chàng nói yêu một cô gái ở đây. Giờ anh chàng đó đã đi một nơi thật xa... Cô gái ấy mỗi tuần, dù bận đến đâu cũng ghé qua đây một lần, suốt hai năm qua, đều đặn. Jin trầm ngâm, không biết có phải anh nghĩ cô gái ấy là tôi không, nếu thế thì quả là rất không hiểu về tôi. Tôi không có được sự đa tình, chung thủy đến thế, và quan trọng hơn cả, tôi không bao giờ ngồi ở đâu, một mình. Nỗi cô đơn đã là một bản ngã từ lúc sinh ra, cần gì phải khoác thêm vào nó một sự cô đơn khác nữa.

Jin quay sang hỏi tôi, nỗi nhớ thực ra nó có mùi gì nhỉ? Tôi ngẩn ra, nghĩ đến mùi của tất cả những tháng ngày cũ, mùi của những ẩm ướt đầy nước mắt, mùi của nắng trong những ngày vui với rạng rỡ nụ cười. Nhưng cuối cùng sau một hồi im lặng, tôi nói với Jin, nỗi nhớ có mùi của cafe, thuốc lá, xen lẫn mùi nước hoa nhè nhẹ... Sau câu trả lời, tôi thấy hình ảnh của Ki-en hiện lên trong trí nhớ. Hẳn anh đang cười cợt tôi, thương hại tôi vì đã bỏ anh mà ra đi, chạy theo thứ tình cảm mà tôi cứ khăng khăng coi đó mới là tình yêu. Cho tới bây giờ, tôi mới thấy quả báo.

Jin mỉm cười, em còn yêu Dak không? Tôi không nhìn anh, không trả lời.

Nếu tôi hỏi, liệu anh có thể yêu một người mà sau một thời gian gắn bó, anh đã dốc lòng vì họ, moi hết cả những gì anh có trao cho họ khi họ khó khăn, rồi cuộc khủng hoảng tài chính kéo dài, anh không chống đỡ nổi, đến lượt anh rơi vào khó khăn, họ đến và thông báo với anh rằng họ chưa từng yêu anh, họ nói với anh khi họ đang ở bên một người khác, một nhân tình khác, anh có thấy đau không, anh có còn yêu không? Một mình anh ở lại, chèo chống với những khó khăn, những khoản nợ. Anh chịu đựng những cái nhìn thương hại, những cái nhiếc móc của người thân... Anh lầm lũi một mình, anh lầm lũi tiến lên, khi ấy liệu anh có còn yêu không?

Liệu anh có còn yêu một người đã từng chung sống với anh nhưng khi ai hỏi, họ trả lời giữa anh và họ không có gì, chỉ là một mình anh theo đuổi họ, một mình anh lầm tưởng về tình cảm của mình, anh có còn yêu không?

Lại cũng vẫn người đó, anh bỏ qua tất cả những gì trong quá khứ, lần nữa vượt qua hơn ngàn cây số vì họ cần anh để trở về nhà khi những ngày tháng tha phương họ vẫn không đạt được một thành tựu. Rồi cũng vào một ngày nào đó, cũng người ấy hét lên với anh rằng họ đến với anh chỉ vì họ mải chơi, ham vui, anh ngu thì anh chết, anh có còn yêu không?

Thế nhưng, cũng vẫn người đó, với công việc hiện tại cũng phải qua sự giới thiệu của anh, sự bảo đảm của anh, nhưng họ, một lần nữa coi anh như không tồn tại. Anh có còn yêu không? Khi anh vẫn mải lo giải quyết những tồn đọng, cố gắng cho những việc hiện tại thì họ làm gì? Họ nói không có thời gian để lo lắng giải quyết công việc cùng anh, nhưng họ có thời gian đến với các hội hè, nơi ấy họ được xưng tụng, ngợi ca như một người đa tài và tinh nhuệ. Anh cười, anh cay đắng, anh mỉa mai, họ hét lên với anh rằng anh là hồn ma bóng quế. Thực ra ai mới là hồn ma bóng quế của cuộc đời ai? Ai mới là nỗi ám ảnh trong cuộc đời ai? Cái đó, chỉ có lương tâm của họ mới trả lời được.

Nhưng thực ra, khi không còn gì với nhau, nói đến lương tâm khác gì nói tới mặt trăng dưới nước. Không yêu thì là không yêu, không còn gì phải nghĩ ngợi mà giày xéo tâm hồn nhau nữa.

Tôi đăm đăm nhìn ra ngoài trời mưa mù mịt, làm sao tôi có thể nói với Jin tất cả những nỗi khốn khổ này. Làm sao tôi có thể lắng nghe tiếp một sự giày vò, biết đâu Jin, ở trong lòng sẽ lại chẳng nghĩ tôi ngu muội không chừng. Nói cho cùng cũng chỉ là lỗi tại tôi đã yêu người không xứng đáng, hi sinh vì một người không xứng đáng. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân là vậy.

Nói cho cùng, phụ nữ vẫn là những người cả tin nhẹ dạ. Khi họ yêu, bầu trời trong mắt họ chỉ nằm trong mắt của người đàn ông họ yêu. Người đàn ông của họ vẽ ra điều gì, họ tin điều ấy, không cần suy xét.

Và chỉ khi họ bước ra ngoài họ mới thấy, thực ra bầu trời rộng và cao hơn thế.
Read More
Next PostNewer Posts Previous PostOlder Posts Home
Powered by Blogger.